Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 705:




Đứng ở cửa động chờ đợi khoảng hai mươi mấy phút, trong hang động truyền đến tiếng chồn kêu chi chi, nó đã đào được một ngôi mộ lớn dưới lòng đất sâu ba mươi mét.  
Dương Bách Xuyên nhảy xuống, chậm rãi trượt xuống, mặc dù Điêu Nhi đào đường kính có một mét, nhưng người ở trong động vẫn có hơi hẹp, nghĩ đến lúc đó để cho Điêu Nhi mở rộng thêm một chút thì mới có thể đi xuống thoải mái.  
Nghiêng hơn hai mươi độ cũng không tính là quá dốc, nhưng cũng không bằng phẳng, Dương Bách Xuyên trượt năm phút sau, dưới chân thực sự đáp xuống đất.  
Sau khi đi xuống là một mảnh tối đen, bên tai truyền đến tiếng kêu chi chi chi của Điêu Nhi, tuy rằng Dương Bách Xuyên có linh thức có thể quan sát hoàn cảnh của hang động, nhưng vẫn thích dùng mắt thường quan sát, lấy một viên Dạ Minh Châu từ trong bình Càn Khôn ra chiếu sáng.  
Lần trước đào được hai mươi bốn viên Dạ Minh Châu từ tế đàn của chị em nhà họ Lục, vốn là muốn giao cho Triệu Nam đi bán đấu giá, nhưng sau đó lại nghĩ lại cũng không thiếu tiền, đột nhiên cảm thấy không muốn đấu giá, lúc này lại có ích ở trong mộ dưới lòng đất.  
Khi Dạ Minh Châu to bằng nắm tay xuất hiện trong tay, ngay lập tức chiếu sáng được ba mét xung quanh.  
Dương Bách Xuyên bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện nơi này là một không gian được bạch ngọc kiến tạo thành, vách tường trước mặt anh là do Điêu Nhi đào ra với đường kính cửa động là một mét.  
Đặt một viên Dạ Minh Châu ở cửa động, Dương Bách Xuyên lại lấy ra sáu viên khác đặt ở bốn phía không gian.  
Ngay lập tức, toàn bộ khung cảnh không gian hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.  
Đây là một không gian rộng khoảng chín mươi mét vuông, cao khoảng ba mét, dù trong nhà bất kể là vách tường hay sàn nhà đều là bạch ngọc được kiến tạo thành.  
Ở trên các vách tường xung quanh và trên sàn nhà đều có từng đường vân khắc họa, cũng không biết là phù văn gì, dù sao Dương Bách Xuyên cũng không biết.  
Trong sảnh chính, có một ít ngọc thú được điêu khắc bằng ngọc bích, có tiên hạc có khuyển thú~  
Ngoài ra bốn phía sảnh chính có một ít rương gỗ màu nâu, Dương Bách Xuyên đếm có sáu cái rương gỗ, đi qua nhìn lại phát hiện là rương gỗ do tử đàn mộc chế tạo, các rương gỗ đều cao nửa thước, dài nửa thước, bốn phương như nhau.  
Chỉ cần sáu cái rương gỗ tử đàn này, lấy ra cũng có thể đổi lấy một khoản tiền lớn.  
Nơi này khiến cho Dương Bách Xuyên cảm giác không giống như là một tòa mộ lớn, càng giống như một cái khố phòng cất giữ bảo vật.  
Nhà kho.  
Ở phía trước là một cánh cửa đá bạch ngọc, phảng phất có khí tức của sát khí phát ra, có lẽ chính là mộ thất chính.  
Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ nói: “Lão già nơi này có phải là đại mộ hay không, sao lại cảm giác không giống chứ?”  
“Là mộ thất, vi sư có thể cảm giác được âm khí tồn tại, chắc chắn có lẽ là phòng mộ chính ở phía sau đại môn~”  
Giọng nói của Vân Thiên Tà sâu kín vang lên.  
Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên mang theo tò mò mở ra rương gỗ tử đàn đầu tiên, ngay lập tức một màn kim quang lóe lên tản mát ra.  
Cả rương thỏi vàng ròng hiện ra trước mặt Dương Bách Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.