*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời bày tỏ của Dương Bách Xuyên giống như gợi lên những cảm xúc từ sâu thẳm trong trái tim của ma đầu Đại Tôn, khiến cho lão ta buông lỏng cảnh giác, đây chính là nguyên nhân chính giúp bọn họ đảo ngược tình thế.
Đợi khi ma đầu Đại Tôn bừng tỉnh thì đã muộn rồi, chị Mai đang ẩn thân nhanh chóng ra tay, Ngô Mặc Thu cũng đánh một chưởng về phía Cung Hoan.
Mọi thứ dường như rất thuận lợi.
Có điều, vào lúc này, chỉ trong tích tắc bi kịch đã xảy ra.
“Cẩn thận…”
Trong lúc nhất thời, phía sau vang lên tiếng chị em nhà họ Lục đang lao tới.
Advertisement
Dương Bách Xuyên quên mất còn có một con gấu yêu hay nói chính xác hơn là ma nữ Hồng Phất.
Khi nghe thấy tiếng kêu lớn, ánh mắt Dương Bách Xuyên cũng híp lại.
“Nghiệp chướng, mày dám ~” Dương Bách Xuyên hoảng sợ gầm lên, hai mắt đỏ bừng.
Chỉ thấy gấu yêu trắng – ma nữ Hồng Phất xuất hiện bên cạnh Liễu Linh Linh, đôi mắt đỏ sẫm đầy quỷ dị, khiêu khích nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nó giơ móng vuốt lên chộp về phía Liễu Linh Linh.
“Ầm, Aa~” Liễu Linh Linh thét lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, cơ thể của cô bị một chưởng của gấu yêu Hồng Phất đánh bay vào không trung.
Advertisement
Máu cũng chảy xuống.
“Cạc cạc, Dương Bách Xuyên, năm đó mày hại bà đây phải đi đoạt xác gấu, hại ta người không ra người yêu không ra yêu, hôm nay bà đây phải khiến cho mày đau khổ, hahaha~” Gấu yêu Hồng Phất cười điên dại, bốn chân đạp đất chạy nhanh về phía xa.
“Gào gào gào ~ Bản tôn muốn tất cả các ngươi phải chết, Aaa~”
Ngay lúc này, bên tai Dương Bách Xuyên vang lên một tiếng gầm giận dữ, sau khi ma đầu Đại Tôn bị chị Mai tấn công, lão ta rống giận điên cuồng, tiếng động xông thẳng về phía chân trời.
Ánh mắt của Dương Bách Xuyên tràn đầy tơ máu, anh chạy như điên về phía Liễu Linh Linh đang bay ra xa, mặc dù Liễu Linh Linh bị một chưởng của gấu yêu Hồng Phất đánh tới hấp hối, nhưng chỉ cần cô còn một hơi thở, anh có thể dùng nước Sinh Mệnh để kéo Liễu Linh Linh từ quỷ môn quan trở về.
Liễu Linh Linh ở giữa không trung nhìn về phía Dương Bách Xuyên, cô mỉm cười với anh, khóe miệng hộc ra máu khẽ mấp máy, nhìn khẩu hình miệng cô, Dương Bách Xuyên đọc được ba chữ -- Em yêu anh!
Trái tim Dương Bách Xuyên như bị đau cắt, anh liều mạng đuổi theo Liễu Linh Linh còn chưa rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh thay đổi, nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới phát hiện, hướng Liễu Linh Linh bay ra vừa vặn là chỗ của ma đầu Đại Tôn.
Mà ma đầu Đại Tôn sau khi bị chị Mai đánh lén, lão ta giống như chịu nhục nhã, trong tiếng thét dài, khí tức toàn thân bùng nổ, quần áo thân trên nứt toác.
Ngay sau đó, một hơi thở vô cùng cường đại vụt lên từ trên người ma đầu Đại Tôn, chỉ thấy cơ thể lão ta xuất hiện mạch máu, lan từ thân tới cả khuôn mặt, giống như mạch máu nổ tung.
Khí tức của ma đầu Đại Tôn từ Nguyên Anh sơ kỳ bỗng nhảy vọt lên Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ rồi tới đại viên mãn…
Dù cho đã tăng một lúc ba cảnh giới nhỏ nhưng khí thế của ma đầu Đại Tôn vẫn chưa chịu dừng lại.
“Ầm ~”
Một tiếng nổ vang phát ra từ cơ thể của ma đầu Đại Tôn.
Giây sau, đại ma đầu cưỡng ép nâng cao tu vi của lão lên thẳng cảnh giới Xuất Khiếu.
Từ đầu đến giờ, cuộc đối đầu giữa hai bên đã diễn ra giữa những pha chớp nhoáng và nảy lửa.
Cho dù là Dương Bách Xuyên triệu hoán chị Mai xuất thủ hay là gấu yêu đột nhiên ra tay với Liễu Linh Linh, hiện tại là ma đầu Đại Tôn cưỡng chế tăng tu vi.
Tất cả đều diễn ra một cách nhanh chóng, nhanh đến mức không ai phản ứng kịp.
Dương Bách Xuyên biết, ma đầu Đại Tôn đã giải phóng được sức mạnh của thần hồn Đại Thừa Kỳ, làm như vậy, thân thể hiện tại của lão ta sẽ bị hủy, thậm chí thần hồn Đại Thừa Kỳ của lão cũng sẽ tổn thất nặng nề, nhưng đây cũng là thủ đoạn hiệu quả nhất để giết địch.
Rõ ràng, đại ma đầu đã bị một đòn đánh lén của chị Mai chọc giận, thế nên lão ta mới không màng tất cả như vậy, thà hủy đi thể xác cũng phải cưỡng ép tăng tu vi, trong nháy mắt, Nguyên Anh sơ kỳ đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu.
Có điều, điều mà Dương Bách Xuyên sợ nhất lúc này không phải là tu vi của ma đầu Đại Tôn tăng lên, mà là...Ánh mắt anh híp lại, toàn thân căng cứng, trơ mắt nhìn Liễu Linh Linh đang bay về phía đại ma đầu.”
“Chết ~”
Giây sau, ma đầu Đại Tôn đánh về phía Liễu Linh Linh.
“Không…” Dương Bách Xuyên điên cuồng hét lên, máu và nước mắt lăn dài từ đôi mắt anh.
“A ~” Cũng ngay lúc này, ma đầu Đại Tôn vung tay về phía Liễu Linh Linh, ngay sau đó thân thể của Liễu Linh Linh biến thành một màn sương máu, chị Mai hét lên một tiếng, cơ thể vừa hiện ra đã bị ma đầu Đại Tôn đánh cho trọng thương nặng.
Thực lực của đại ma đầu vô cùng k hủng bố.
Chị Mai muốn đi ngăn cản nhưng dù sao thì hiện tại chị cũng không phải là đối thủ của ma đầu Đại Tôn nữa.
“A a a~”
Nối tiếp đó là ba tiếng kêu thảm thiết của Lục Tuyết Hi, Lục Vũ Thư và quỷ hút máu Ruth, bọn họ chạy tới giải cứu khi nhìn thấy Liễu Linh Linh bay về phía ma đầu Đại Tôn, nhưng cả ba hợp lại cũng không phải là đối thủ của lão ta, tất cả đều kêu thảm rồi bay ngược ra ngoài.
Cường giả cảnh giới Xuất Khiếu hoàn toàn có khả năng đè bẹp cấp bậc Nguyên Anh, chị Mai có thực lực Nguyên Anh trung kỳ cao nhất trong số họ cũng không phải là đối thủ của cảnh giới Xuất Khiếu, huống hồ đại ma đầu còn là một thần hồn Đại Thừa Kỳ đoạt xác, lúc này lão ta không màng tất cả mà phóng ra sức mạnh thần hồn của mình, có thể xưng là vô địch.
Trừ khi đám người Dương Bách Xuyên có được sức mạnh của cảnh giới Xuất Khiếu, nếu không thì tất cả bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
“A…” Dương Bách Xuyên nhìn thấy Liễu Linh Linh hóa thành sương máu bay đầy trời, trong đầu anh chỉ toàn là hình anh cô mỉm cười nói với anh ba chữ -- Em yêu anh!
Nghĩ tới cảnh đó, trái tim Dương Bách Xuyên như bị nghìn dao đâm thấu, anh đau đến mức thét dài trong máu và nước mắt.
“Ầm ầm ầm ~”
Sau một tiếng thét dài, mái tóc đen của Dương Bách Xuyên liền hóa thành tuyết trắng.