Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2017:




Dứt lời, cách đó trăm thước có bốn bóng người xuất hiện.  
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, sắc mặt anh trầm xuống, quả nhiên là Đại Tôn thoát ra từ trong quan tài đen kịt ở núi La Phù Sơn Hải Giới, không đoạt được xác của anh liền chạy mất, có điều lúc này, rõ ràng là Đại Tôn đã đoạt xác một gã thanh niên, nhưng gương mặt lại không hề khác với năm đó, hơi thở cũng giống nhau.  
Vẻ ngoài của tu chân giả có thể thay đổi nhưng hơi thở thì không.  
Anh chắc chắn đây là ma đầu Đại Tôn.  
Advertisement
Thật đúng là oan gia tề tụ.  
Mà lúc này, bên cạnh ma đầu Đại Tôn còn có một gã trung niên mắt một mí, có lẽ gã ta chính là đại đệ tử của ma đầu Đại Tôn – Cung Hoan, là người đã đánh gãy cánh tay của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, gã ta còn là hung thủ gi ết chết cậu. Người này có tu vi Kim Đan sơ kỳ, có vẻ như đã vượt qua Kim Đan thiên kiếp.  
Trong lòng Dương Bách Xuyên, Cung Hoan nhất định phải chết.  
Advertisement
Hai người kia không phải ai khác, chính là nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Liễu Linh Linh với mái tóc trắng, trên người bọn họ vết thương chồng chất, tu vi đang trong trạng thái bị phong ấn.  
“Sư phụ ~” Vương Tông Nhân xấu hổ, giống như lần thứ hai bị người ta bắt nên thấy hổ thẹn, ở thành Yêu Quang – Sơn Hải Giới, anh bị bắt một lần suýt chút nữa đã trở thành yêu nô, lần này ở Trái Đất mà vẫn bị người ta bắt, Vương Tông Nhân cảm thấy không có mặt mũi nào gặp sư phụ mình.  
Liễu Linh Linh và Dương Bách Xuyên bốn mắt nhìn nhau, cơ thể run lên, mấp máy khóe môi nhưng lại không nói ra được lời nào.  
Nhìn thấy Liễu Linh Linh run rẩy, Dương Bách Xuyên không nhịn được sát ý, vết thương của Vương Tông Nhân cũng không vội, cho dù bị phong ấn tu vi nhưng vẫn còn có cơ thể Kim Đan trung kỳ, nhưng tu vi của Liễu Linh Linh mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, cũng vì mấy năm nay không ở Vân Môn, nếu không thì ít nhất cũng phải đột phá lên Kim Đan rồi.  
Toàn thân cô chằng chịt những vết sẹo, chắc chắn là đau đớn hơn Vương Tông Nhân nhiều.  
“Có tôi ở đây, hai người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ~” Dương Bách Xuyên miễn cưỡng nặn ra nụ cười an ủi bọn họ.  
Sau đó anh nhìn về phía Đại Tôn nói: “Lão ma đầu, ân oán giữa tôi và ông cần gì phải tổn thương tới tiểu bối, đúng không? Ông cũng không sợ trở thành trò cười cho mọi người à? Thả hai người họ ra.”  
“Haha ~” Ma đầu Đại Tôn cười điên cuồng, vẻ mặt của lão ta âm trầm nói: “Nhóc con, cậu nghĩ, cậu có tư cách gì để ra điều kiện với ta? Bảo con chó của cậu thả gấu trắng ra, nếu không lão phu sẽ giết đồ đệ của cậu trước, sau đó sẽ giết luôn người phụ nữ này.”  
Dứt lời, cây đao lớn sắc bén trong tay gã đồ đệ Cung Hoan bên cạnh đã kề trước cổ Vương Tông Nhân.  
“Lão ma đầu, có ngon thì ông giết tôi đi.” Vương Tông Nhân đỏ mắt chửi mắng, anh cảm thấy rất xấu hổ, cũng không có mặt mũi để gặp sư phụ, dẫn theo mười hai đệ tử tinh anh rời khỏi Vân Môn để tu luyện, anh trơ mắt nhìn lão ma đầu này luyện bọn họ thành tà công, hiện tại nghe lão ma đầu dùng bản thân để uy hiếp sư phụ, Vương Tông Nhân thật sự muốn chết cho xong.  
“Nhóc con khá lắm, nhưng mà đừng vội, sớm muộn gì thì tôi cũng giết cậu, bản tôn sẽ để sư phụ làm bạn trên đường xuống suối vàng với cậu, cậu sẽ không cô đơn đâu, hahaha.” Ma đầu Đại Tôn cười một cách điên cuồng.  
Dương Bách Xuyên rất muốn giế t chết tên đại ma đầu này, nhưng anh biết tu vi đại ma đầu này là Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa đồ đệ Vương Tông Nhân và Liễu Linh Linh còn đang trong tay của đối phương, anh không dám để chị em họ Lục ra tay, bây giờ phải chờ đợi thời cơ để cứu người.  
“Nhanh lên, thả gấu trắng ra, bản tôn không có thời gian kì kèo với cậu.” Ma đầu Đại Tôn mở miệng uy hiếp.  
Dương Bách Xuyên hận tới nghiến răng nghiến lợi, anh phất tay bảo Vượng Tử thả gấu trắng, đối mặt với đại ma đầu, anh không dám không nghe, anh chỉ sợ lão ta sẽ g iết chết Vương Tông Nhân và Liễu Linh Linh.  
Một bên, anh ra hiệu cho chị em nhà họ Lục và Ngô Mặc Thu, tìm cơ hội ra tay bất cứ lúc nào.  
Sau khi Vượng Tử thả gấu trắng ra, gấu trắng rống lên một tiếng rồi đứng dậy đi về phía Đại Tôn, nó nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt đầy căm hận: “Dương Bách Xuyên, lần này bà đây sẽ khiến mày xuống địa ngục.”  
Đối mặt với sự uy hiếp của gấu trắng, lúc này Dương Bách Xuyên cũng khẳng định, gấu yêu này chính là ma nữ Hồng Phất đoạt xác.  
Đợi gấu trắng đi tới cạnh người, đại ma đầu cười gian trá nói: “Nhóc con, giao La Phù Động Thiên ra đây.”
Nghe ma đầu Đại Tôn đòi trực tiếp như vậy, Dương Bách Xuyên thở dài, quả nhiên là vì La Phù Động Thiên mà tới, nói đúng ra, toàn bộ Sơn Hải Giới không một ai có ai hiểu rõ về tác dụng thần kỳ của La Phù Động hơn đại ma đầu trước mắt này.  
Năm đó, lão ta bị trấn áp bên trong La Phù Động Thiên, theo như ma đầu Đại Tôn nói, lão ta bị trấn áp bên trong Bổ Thiên Cung, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ, hẳn là có cả người của La Phù.  
Nếu không thì vì sao ma đầu Đại Tôn lại bị phong ấn bên trong La Phù Động Thiên?  
Nói cách khác, mấy vạn năm trước, phái La Phù bị cướp bóc diệt vong, La Phù có người chạy trốn tiến vào Bổ Thiên Cung, chuyện này cũng không phải là không thể.  
Có điều, hiện tại nói những điều này không liên quan gì tới Dương Bách Xuyên, quan trọng là ma đầu Đại Tôn đang đòi anh một thứ đã biến thành Vân Môn Động Thiên, La Phù Động Thiên là tài sản của bốn người bọn họ.  
Lần này, Dương Bách Xuyên nhất định sẽ không giao cho ma đầu Đại Tôn.  
Anh cười lạnh nói: “Thả người trước rồi tôi sẽ giao La Phù Động Thiên.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.