Đánh giá từ hơi thở, con gấu trắng này lại có sức mạnh Kim Đan đại viên mãn, hơn nữa quỷ dị nhất là, con gấu trắng đang đứng trên gò đất kia mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác thân quen.
“Rống ~”
Một tiếng thét vang trời phát ra từ trong miệng gấu trắng, giây sau gấu trắng dường như nhìn thấy sự xuất hiện của đám người Dương Bách Xuyên, trong bóng đêm, con ngươi to bằng nắm tay của gấu trắng đột nhiên nhìn xuống, trực giác mách bảo, Dương Bách Xuyên phát hiện con gấu trắng đang giận dữ nhìn chằm chằm vào anh.
Là một tu chân giả, cảm giác của anh rất chuẩn xác, con yêu thú này đang gầm thét với mình.
Giây sau, toàn thân Vượng Tử sáng lên, sau lưng mọc ra một đôi cánh, nó gầm lên về phía gấu trắng rồi xông thẳng tới gò đất.
“Rống ~” Có lẽ là cảm nhận được sự nguy hiểm của Vượng Tử, gấu trắng đang gào thét thì nhảy xuống, xoay người chạy mất, trông cơ thể của nó to thế thôi nhưng chạy trốn thì không chậm chạp tí nào.
Thấy gấu trắng chạy thẳng vào trong khe núi, Vượng Tử cũng đuổi theo.
“Đuổi theo ~” Dương Bách Xuyên nói với Lục Tuyết Hi bên cạnh, bảo cô đi theo xem thử, mặc dù thực lực của Vượng Tử hiện tại có thể so ngang với Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn không yên tâm, có cao thủ Nguyên Anh như Lục Tuyết Hi đi cùng thì sẽ an toàn hơn.
Ai mà biết bên trong sơn cốc đó có cái gì, liệu có còn một con gấu trắng khác hay không?
Trong nháy mắt, thân hình Lục Tuyết Hi đã lóe lên dẫn đầu, Ruth, Lục Vũ Thư còn cả Ngô Mặc Thu đang ẩn thân đi sau lưng Dương Bách Xuyên, nhiệm vụ quan trọng nhất của ba người họ lúc này là bảo vệ cho Dương Bách Xuyên.
Dù sao thì người nào đó họ Dương hiện tại cũng không có tu vi.
Khi ba người Dương Bách Xuyên và Lục Vũ Thư vòng quanh gò đất đi vào thung lũng sâu, bọn họ nhìn thấy Lục Tuyết Hi đang đứng cách đó không xa, mà trước mặt Lục Tuyết Hi là Vượng Tử đang dùng móng vuốt oai phong của mình để dẫm lên người gấu trắng máu chảy đầm đìa.
Một con chó đánh thắng một con gấu.
Đương nhiên cả hai đều không phải loại bình thường, nhưng cảnh này trông vẫn rất buồn cười.
“Vượng Vượng ~”
Vượng Tử nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào sơn cốc thì kêu lên hai tiếng tranh công.
Mà yêu thú gấu trắng chỉ có thể nằm trên đất kêu rên, mặc cho Vượng Tử hành hạ.
Rất rõ ràng, thực lực của bọn chúng không cùng một đẳng cấp, hơi thở của Vượng Tử là yêu thú tứ chuyển có thể so ngang với Nguyên Anh sơ kỳ, còn gấu trắng là yêu thú tam chuyển đỉnh phong bằng với Kim Đan đại viên mãn.
Vượng Tử đánh thắng gấu yêu cũng là chuyện bình thường, chẳng trách Lục Tuyết Hi lại đứng một bên xem kịch.
Dương Bách Xuyên cười khen ngợi Vượng Tử: “Khá lắm, về nhà sẽ khen thưởng cho mày, haha.”
Có một linh thú thực lực mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, lại thêm chị em song sinh tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Ruth ngang cơ Kim Đan đại viên mãn, còn cả Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên cảm thấy đội hình của mình tương tối khá.
Anh tin rằng, cho dù là ma đầu Đại Tôn thì cũng phải kiêng dè.
Sau khi khen ngợi Vượng Tử, Dương Bách Xuyên nhìn về phía yêu thú gấu trắng, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm về phía anh giống như nhìn một kẻ thù, tràn đầy căm hận.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên có chút mông lung, ngay từ đầu anh đã cảm nhận được trên người con gấu trắng này có một loại cảm giác quen thuộc, giống như bọn họ đã từng quen biết, lúc này trông thấy ánh mắt căm hận của gấu trắng đang nhìn về phía mình, Dương Bách Xuyên nghi ngờ, chẳng lẽ mình có thù oán gì với gấu yêu này sao?
Nhưng nghĩ lại cũng không phải, anh chưa từng đắc tội với tộc Gấu gì đó?
Trong lúc Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Chỉ nghe thấy người bị Vương Tử giẫm dưới chân, à không đúng, là gấu trắng bị móng vuốt của Vương Tử giẫm lên, gấu yêu đột nhiên hét lớn bằng tiếng người: “Thánh tôn, cứu tôi với ~”
Đây là giọng của phụ nữ.
Cả người Dương Bách Xuyên run rẩy, giọng nói này quá quen thuộc, ấn tượng cũng rất sâu sắc.
Chỉ một câu, một câu “Thánh tôn cứu tôi” đã tiết lộ lượng tin tức lớn.
“Ma nữ Hồng Phất...?” Dương Bách Xuyên giật mình hô lên một tiếng, chủ nhân của giọng nói này nghe có vẻ là ma nữ Hồng Phất, năm đó thần hồn của ả ta đã chạy trốn khỏi ngôi mộ dưới lòng đất kia, ả ta không ít lần gây phiền toái cho anh, bắt cóc Ngô Mặc Thu, thậm chí còn chạy tới Châu Âu để bắt cóc Liễu Linh Linh để uy hiếp anh.
Có điều vài lần đều bị anh hóa giải được, lần cuối cùng ở cấm địa của gia tộc Ruth, anh đã hủy được thân thể của ả ta nhưng thần hồn lại chạy mất, cứ nghĩ thần hồn của ma nữ Hồng Phất năm đó quá yếu, cho dù có chạy thoát cũng không sống nổi.
Hiện tại xem ra, tạo hóa đúng là trêu ngươi, năm đó sau khi thần hồn chạy thoát, ả ta đoạt xác một con gấu, hơn mười năm rồi, chỉ cần một bước nữa thôi là đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, lúc đó ả ta có thể hóa hình.
Câu ‘Thánh tôn cứu tôi’ của ả đã cho Dương Bách Xuyên thêm một thông tin, con gấu yêu này hiển nhiên là ở cùng một chỗ với ma đầu Đại Tôn, hơn nữa còn ở trong sơn cốc này.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, dường như đối phương đang đợi bọn họ tới đây, nhất định là có âm mưu.
Ngay lúc này, một giọng cười vang vọng khắp sơn cốc.
“Hahaha, nhóc con Dương Bách Xuyên, chúng ta lại gặp mặt rồi.”