Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2014:




“Ôi, chủ nhân thân yêu, Ruth yêu ngài ~” Cách diễn đạt hoàn toàn khác với phương Đông được thốt ra từ miệng Ruth.  
Lúc này, Lục Tuyết Hi không chịu nổi nữa, cô hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, dẫn theo em gái Lục Vũ Thư: “Ra ngoài đi dạo đi, không khí trong phòng ảnh hưởng đến tinh thần của em.”  
Lục Vũ Thư vĩnh viễn là một con cừu nhỏ trước mặt người chị mạnh mẽ của mình, cô ngoan ngoãn đứng dậy đi theo chị gái ra khỏi phòng khách.  
Dương Bách Xuyên cười xấu hổ, Ruth thì căn bản không thèm quan tâm, cô cười khanh khách với Dương Bách Xuyên, đợi chị em họ Lục ra khỏi phòng khách, quỷ hút máu Ruth cầm hai ly rượu lên đầy khêu gợi, cô đong đưa eo nhỏ, bộ đồ ngủ máu tím chuyển động, đôi chân trắng muốt thấp thoáng trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên.  
Advertisement
Điều này khiến cho ai đó miệng lưỡi đắng khô.  
“Chủ nhân yêu dấu, hơn mười năm chúng ta không gặp, phải uống một ly mới được, có đúng không?” Trong lúc nói chuyện, cô đưa một ly rượu cho Dương Bách Xuyên.  
“Khụ khụ, đúng là nên uống một ly” Dương Bách Xuyên đưa tay nhận lấy ly rượu, nhưng lại bị ma cà rồng gợi cảm Ruth quấn lấy, trực tiếp ngồi ở trên đùi anh.  
Bộ ngực đầy đặn mềm mại dán chặt vào cơ thể, Dương Bách Xuyên kìm nén ngọn lửa d*c vọng trong lòng, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, đưa tay tới trước ngực Ruth.  
“A~”  
Rên rỉ một tiếng, đôi mắt màu xanh của Ruth tràn đầy mê hoặc: “Chủ nhân yêu dấu, Ruth bằng lòng dâng hiến tất cả cho ngài.”  
Câu này đối với Dương Bách Xuyên mà nói không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, suýt chút nữa anh đã buột miệng nói ‘Tôi muốn’.  
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang chuẩn bị tiến thêm một bước, anh cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vào phòng khách khiến anh lạnh toát cả người, gương mặt lập tức đỏ bừng, ngưng luôn hành động to gan của mình.  
Chị em nhà họ Lục đã đi ra ngoài, nhưng vẫn còn một Ngô Mặc Thu đang ẩn thân, trận gió vừa rồi rõ ràng là do cô làm, quan trọng là Vượng Tử cũng ở đây, hiện tại Vượng Tử đã là yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú tứ chuyển, có trí thông minh, chủ yếu Vượng Tử chính là tai mắt của vợ cả - Triệu Nam.  
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên giật cả mình, anh đẩy Ruth ra khỏi ngực mình, nghiêm túc nói với cô: “Ruth thân mến, cô không thể như vậy, trong lòng chủ nhân chỉ có chủ mẫu, ừm, chúng ta bàn chuyện chính thôi.”  
Dưới dự giám sát của Ngô Mặc Thu và Vượng Tử, Dương Bách Xuyên vô sỉ phải nói với Ruth những lời trái với lương tâm của mình.  
Ruth vốn đang mừng rỡ, cuối cùng cũng đong đưa được với chủ nhân, ai ngờ giây sau chủ nhân mình lại nói một câu như vậy, trong lòng lập tức lạnh như băng, đôi mắt xanh biếc u oán nhìn về phía Dương Bách Xuyên, điều này khiến anh chột dạ không thôi, Dương Bách Xuyên không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Ruth.
Ruth nhìn thấy động tác của Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra điều gì đó, cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được cơn gió lạnh và ánh mắt không thân thiện của con chó bên cạnh, lúc này cô mới nhớ tới, chủ nhân có rất nhiều chủ mẫu, hành động của cô là đang trắng trợn quyến rũ chủ nhân, chẳng may bị mấy vị chủ mẫu kia biết được, chắc chắn cô sẽ không có kết quả tốt đẹp.  
Xấu hổ cười một tiếng, cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Ruth cũng có chuyện muốn nói với chủ nhân.”  
Dương Bách Xuyên cười đáp: “Cô nói trước đi, xem chúng ta có giống nhau không.”  
Ruth nghiêm mặt nói: “Mười ngày trước, Linh Linh đã biến mất rồi.”  
Dương Bách Xuyên thở dài, anh biết Ruth và Liễu Linh Linh là bạn bè, ở Châu Âu, Ruth quan tâm lo lắng cho Liễu Linh Linh cũng là chuyện bình thường, không quan tâm mới là lạ, hơn nữa Ruth cũng biết quan hệ của người chủ nhân này với Liễu Linh Linh, đương nhiên sẽ chú ý đặc biệt tới cô ấy trên địa bàn của mình.  
Yên lặng một lúc, Dương Bách Xuyên nhìn Ruth rồi nói: “Nói tình huống mà cô biết đi.”  
Kể từ khi Linh Linh theo chủ nhân về Trung Quốc, sau khi trở về đây cô ấy trở thành người phụ trách Quốc tế Vân Kỳ trụ sở Châu Âu, nhưng…tính cách cũng thay đổi rất lớn, trở nên lạnh nhạt, tôi có tới thăm vài lần cô ấy cũng đối xử với tôi bằng thái độ thờ ơ…  
Sau này tôi cũng rất ít đi tìm Linh Linh, nhưng vẫn luôn cho người chú ý tới cô ấy, mãi tới mười ngày trước, hai người mà tôi phái đến bí mật bảo vệ Linh Linh đã bị gi ết chết, lúc này tôi mới biết đã xảy ra chuyện, sau đó tôi điều tra được đồ đệ của chủ nhân cũng đã tới Châu Âu nên mới cho rằng chủ nhân đang tìm kiếm Linh Linh.  
Tôi đang định tiếp xúc với đồ đệ của chủ nhân thì phát hiện anh ta cũng biến mất, vì vậy mới cho người thông báo cho chủ nhân, không biết chủ nhân có gặp được người mà tôi phái tới không?” Ruth hỏi.  
Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Trước khi tới Châu Âu, tôi nhận được một bức thư thần bí mới biết được Linh Linh và đồ đệ bị bắt, hiện tại xem ra cô cũng đang trong tầm ngắm của đối phương, người mà cô phái đi có lẽ đã bị gi ết chết rồi…Đã điều tra được manh mối gì chưa?”  
Ruth hơi xấu hổ, lắc đầu nói: “Trước mắt vẫn chưa có manh mối gì, xin chủ nhân thứ tội.”  
Dương Bách Xuyên khoát tay nói: “Đối phương chính là một đại ma đầu, tu vi cao thâm, cô không điều tra ra được cũng là chuyện bình thường, mấy ngày này cứ đợi tin tức, tôi đoán rất nhanh sẽ có người liên hệ với chúng ta.”  
“Chủ nhân biết được đối phương là ai sao?” Ruth ngạc nhiên hỏi.  
“Ừ, biết.” Dương Bách Xuyên kể lại chuyện mình và Đại Tôn ở Sơn Hải Giới cho Ruth nghe.  
Sau khi nghe xong, đôi mắt xanh lam sáng lên nói: “Theo như chủ nhân nói, sau này ngài sẽ còn trở lại Sơn Hải Giới? Có thể mang theo Ruth được không? Ruth mãi mãi hầu hạ chủ nhân.”  
Dương Bách Xuyên cười đáp: “Cô không cần nói tôi cũng sẽ mang cô tới Sơn Hải Giới, cấp bậc hiện tại của cô là đại công tước, có thể so sang với Kim Đan đại viên mãn, ở lại Trái Đất, muốn thăng cấp là điều rất khó. Có lẽ tới Sơn Hải Giới thì huyết mạch của cô mới có thể tiến hóa.”  
“Cảm ơn chủ nhân, Ruth vĩnh viễn là người hầu trung thành nhất.” Hai mắt Ruth như phát sáng.  
Dương Bách Xuyên cười haha đáp: “Cô đã sớm biết tới sự tồn tại của Sơn Hải Giới đúng không?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.