“Hừ!” Lục Tuyết Hi hừ lạnh, rất khó chịu vì Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm nơi nào đó của cô.
Còn em gái Lục Vũ Thư thì ngược lại, cười hì hì nói: “Tiên sinh, cuối cùng tôi và chị cũng tách ra rồi, chị ấy cũng có cơ thể của mình, đều là công lao bí bảo tổ tiên tôi để lại. Nhưng dù thế nào tôi và chị vẫn phải cảm ơn tiên sinh. Nếu không có tiên sinh, chúng ta cũng không biết tổ tiên của chúng ta là La Phù đạo quân, càng không có bí bảo mà tổ tiên để lại, đa tạ tiên sinh.”
“Đây đều là tạo hóa của chị em các cô, dù sao cũng đã gặp, chúc mừng hai người.” Dương Bách Xuyên cười cười nói.
Chị em nhà họ Lục đã đạt cảnh giới Nguyên Anh, người vui nhất là anh, vì cuối cùng lần đi Châu u này đã có trợ thủ tốt rồi.
Advertisement
Lúc trước muốn tìm chị Mai và ma cà rồng Ruth là bởi vì bất đắc dĩ, cũng hết cách rồi, ai bảo tu vi của anh không khôi phục chứ?
Không nói đến chị Mai, đã mười năm không gặp ma cà rồng Ruth, không biết bây giờ cô ấy còn nhớ chủ nhân của mình hay không.
Hơn nữa bây giờ anh không có tu vi, nếu tìm đến cửa thì anh cũng không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Advertisement
Bây giờ có hai chị em sinh đôi nhà họ Lục, hơn nữa cũng chính là hai cao thủ Nguyên Anh sơ kì ở đây, anh đã nắm chắc mọi thứ, cũng có lòng tin với chuyến đi Châu u gặp đại ma đầu này.
Tuy rằng lúc trước Ma đầu Đại Tôn là thần hồn Đại Thừa kỳ, nhưng sau khi lão đoạt xá cũng chẳng khác nào tu luyện một lần nữa, cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh.
Có chị em nhà họ Lục ở bên cạnh, hai cao thủ Nguyên Anh, hẳn là đủ đối phó với lão Đại Tôn rồi.
Sau đó Dương Bách Xuyên kể cho chị em nhà họ Lục biết chuyện năm đó anh gặp được Ma đầu Đại Tôn và chuyện bức thư, và mấy điều Vân Môn đã thay đổi trong mấy năm nay…
Khi hai chị em biết bà nội đã qua đời, cũng buồn bã rơi lệ. Khi bà nội còn sống cũng thật lòng yêu thương các cô, hai cô gái không có tình thương của người thân đã cảm nhận được tình yêu của bề trên ở bà nội.
Đầu tiên hai người đi theo Dương Bách Xuyên tế bái bà nội.
Thật ra hôm nay cũng là ngày hai chị em kết thúc tu luyện, nếu không phải Dương Bách Xuyên đi lang thang rồi đến trước viện Truyền Công thì có lẽ hai chị em sẽ tiếp tục bế quan tu luyện.
Mà Dương Bách Xuyên cũng không hỏi chuyện Lục Tuyết Hi có được cơ thể độc lập như thế nào, đây là bí mật của người ta, nếu chị em hai người không nói thì ắt có lý do.
Dù sao trong mắt Dương Bách Xuyên, cơ thể Lục Tuyết Hi cũng không có điều gì khác với người bình thường.
Tóm lại một đôi song sinh có cơ thể độc lập, có thể cùng lúc đạt được Nguyên Anh, đây là chuyện tốt đối với Dương Bách Xuyên đang muốn đi Châu u cứu người.
Sau khi bàn bạc, ba người quyết định ngày mai sẽ xuất phát.
Chị em nhà họ Lục vốn là hộ pháp của Vân Môn, các cô xuất quan đương nhiên không thể không đi gặp mấy cô gái kia và một vài đệ tử Vân Môn.
Sau khi các cô nhìn thấy hai đứa con của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt lại lộ ra sự khác thường, điều này bị Triệu Nam thấy, mỉm cười kéo Lục Tuyết Hi ra ngoài nói chuyện.
Mấy cô gái ríu rít, thỉnh thoảng cười cười, hơn nữa khi nhìn qua chị em nhà họ Lục cũng có lúc đỏ mặt, còn Dương Bách Xuyên thì ôm con trai con gái, chẳng thể hiểu nổi.
Nhưng mà anh cũng không muốn nghe mấy cô gái nói chuyện, bây giờ anh đang bận nghĩ tên cho hai đứa con, Đoàn Đoàn và Viên Viên là tên mụ mà bà nội đặt, còn tên chính thức thì chắc chắn phải có.
Chuyện này cũng là chuyện mà Triệu Nam và Viên Kim Phượng giao lại cho anh.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Dương Bách Xuyên đặt tên cho con trai Đoàn Đoàn là Viên Hoa, đặt tên cho con gái Viên Viên là Dương Hạ, lấy hai chữ Trung Quốc để đặt tên, tương lai anh sẽ rời khỏi Địa Cầu đi đến Sơn Hải Giới, thậm chí là Tu Chân giới xa xôi, nhưng sẽ không quên nguồn gốc Trung Quốc ở Địa Cầu.
Lúc rời đi đương nhiên sẽ dẫn theo con trai con gái theo, đây là muốn cho hai con không được quên nguồn cội của mình, vậy nên lấy hai chữ Trung Quốc đặt tên cho hai đứa.
Mấy cô gái ríu rít nói chuyện với nhau, Dương Bách Xuyên đưa hai đứa con cho Khưu Vân, xoay người đi vào phòng, trong lòng khẽ động, tiến vào không gian bình Càn Khôn.
Anh muốn đi đến Châu u, phải thả cháu gái ra, nhốt con bé trong bình Càn Khôn đã hai năm, hai năm nay con bé đã theo chị Mai có tính cách điềm đạm để tu luyện, bây giờ đã bồi dưỡng con bé thành thục nữ, khôn khéo vô cùng, hai năm qua cũng chỉ đi ra ngoài ba lần.
Hai lần trước là lúc Lưu Tích Kỳ và Dương San San độ Kim Đan thiên kiếp, lần thứ ba là lúc bà nội qua đời, bình thường sẽ bị Dương Bách Xuyên dẫn vào bình Càn Khôn tu luyện, bởi vì nó có ích rất lớn với Tiểu Mạn Mạn.
Hai năm trôi qua con bé đã năm tuổi, tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, lúc nào cũng có thể sẽ độ Kim Đan thiên kiếp, vì để giúp con bé thuận lợi vượt qua Kim Đan thiên kiếp, hai năm qua Dương Bách Xuyên cũng không để cho nhóc con kia đi ra ngoài.
Sự thật chứng minh anh đã làm đúng, với tu vi và cấp bậc trong người Tiểu Mạn Mạn, cộng thêm khí tức cực kì cường đại, độ Kim Đan thiên kiếp hẳn là không thành vấn đề.
Vừa mới tiến vào bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên đã nghe thấy tiếng sủa rung trời.
“Gâu!”