Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2010:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về chuyện thư từ anh cũng không nói với mấy cô gái vì sợ mấy cô lo lắng, chỉ có Trần Thất Tiên đưa tới thư đến thấy vẻ mặt khó coi của Dương Bách Xuyên, nhưng cũng không hỏi nhiều.  
Cầm bức thư trong tay, Dương Bách Xuyên đau đầu vô cùng, đi loanh quanh không mục đích ở Vân Môn Động Thiên, anh bất tri bất giác đi đến viện Truyền Công, không khỏi dừng bước.  
Đây là nơi chị em nhà họ Lục bế quan, thoáng cái đã sáu năm, mấy cô vẫn chưa xuất quan.  
Nhìn viện Truyền Công, Dương Bách Xuyên thở dài nói thầm: “Nếu như chị em hai người ở đây thì tốt rồi, ít nhất có thể giúp đỡ mình ít nhiều, nhiều người đưa ra ý kiến vẫn tốt hơn.”  
Advertisement
Ở toàn bộ Vân Môn, chị em nhà họ Lục vẫn luôn luôn có địa vị quan trọng, điều này là điều chắc chắn, ngoại trừ Ngô Mặc Thu ra thì hai người này có tu vi cao nhất, chỉ tiếc sau khi lấy được cái hộp La Phù đạo quân để lại, hai chị em đã bế quan đến bây giờ.  
Bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, tu vi của anh không khôi phục, chỉ có thể dựa vào ngoại lực, tiếc là ngộ tính của mình vẫn là không đủ, phong ấn Nguyên Anh trong cơ thể vẫn mãi thiếu một chút, nhưng một bước này quá khó, vẫn mãi không đột phá được.  
Ngay khi Dương Bách Xuyên thở dài định bước đi, không ngờ có một giọng nói phát ra từ trong viện Truyền Công: “Tiên Sinh, mời vào!”  
Dứt lời, cửa lớn của viện Truyền Công cũng tự động mở ra.  
Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, chuyện này… Hiển nhiên chị em nhà họ Lục đã xuất quan.  
Dương Bách Xuyên bước chân đi vào viện Truyền Công, chị em nhà họ Lục xuất quan, dù cho thực lực có được hay không thì anh cũng có thể tìm được một người có thể thương lượng đối sách, tốt xấu gì chị em nhà họ Lục cũng là người đi ra từ Sơn Hải Giới.  
Lúc đi vào đại điện Truyền Công, Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bỗng cảm thấy bối rối.  
Anh thấy có hai người ngồi thiền trong đại điện, mà hai người này giống y đúc Lục Tuyết Hi…?  
Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng Dương Bách Xuyên đã sáng tỏ, nhìn hai người đẹp như hoa như ngọc đang nhắm mắt, trong lòng Dương Bách Xuyên hơi nhộn nhạo.  
Áo dài trắng giống nhau, mái tóc dài bay bay, ngũ quan xinh xắn như nhau, đúng là song sinh.  
Đang lúc anh nhìn hai người, sau một khắc đôi song sinh đồng thời mở mắt ra.  
Trong ánh mắt người bên có vẻ sắc bén, không có biểu cảm gì.  
Ánh mắt người bên phải thì có vẻ mềm mại, sau khi mở mắt ra, trên mặt lại nở nụ cười.  
Lúc này Dương Bách Xuyên đã đoán được, ánh mắt sắc bén bên trái tất nhiên là chị gái Lục Tuyết Hi, mà bên phải mỉm cười là em gái Lục Vũ Thư.  
Lúc trước khi tiếp xúc với chị em nhà họ Lục, hai chị em hai người có tính cách trái ngược nhau, Lục Tuyết Hi có vẻ lạnh lùng nhưng lực ra là miệng dao găm nhưng tim đậu hũ, Lục Vũ Thư có tính cách nhu nhược yếu đuối, đơn thuần giống như tớ giấy trắng, rất thiện lương.  
Hai tỷ muội vẫn là song hồn cộng sinh một thể, chính xác mà nói là thần hồn của chị gái Lục Tuyết Hi ký sinh trong cơ thể em gái Lục Vũ Thư.  
Nhưng bây giờ cho thấy chị em hai người đã tìm ra cách, song hồn tách ra, hơn nữa Lục Tuyết Hi còn tìm được một cơ thể thích hợp.  
Hiển nhiên có liên quan đến bảo bối thần bí mà La Phù đạo quân để lại.  
Cuối cùng chị em nhà họ Lục cũng giải quyết được vấn đề song hồn cộng sinh một thể đầy nan giải, cũng không cần cãi nhau nữa, như thế mỗi người bọn họ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn ban đầu rất nhiều.  
Nhưng mà khi Dương Bách Xuyên đang cảm nhận tu vi của hai người thì anh bỗng trợn to hai mắt.  
Miệng trở thành hình chữ O.  
Anh không ngờ sau khi được tiên tổ La Phù đạo quân để lại bảo bối, chị em nhà họ Lục không chỉ giải quyết vấn đề thần hồn cộng sinh một thể, mà tu vi lại một bước lên trời, hai bên cùng đạt Nguyên Anh!!!  
Kết quả như thế đúng là ngoài dự liệu.  
Nhưng nghĩ lại cũng khá vui, La Phù đạo quân là người làm mưa làm gió ở Sơn Hải Giới mấy vạn năm trước, lại có được chí bảo như La Phù Động Thiên, tu vi cao cường, đồ vật để lại cho hậu nhân của mình đương nhiên không phải là vật tầm thường.  
Có thể giúp tu vi của chị em nhà họ Lục đều đạt tới cảnh giới Nguyên Anh cũng không phải là việc khó.  
Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên rất tò mò, rốt cuộc La Phù đạo quân đã để lại cho hai chị em thứ gì?  
Trong lòng đang nghĩ thế, một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Nhìn đủ chưa?” Là Lục Tuyết Hi nói.  
Dương Bách Xuyên trả lời theo bản năng: “Chưa đủ.”   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.