Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2006:




Cho dù nhẫn Càn Khôn muốn thu đồ chỉ cần dùng ý niệm là được, nhưng cũng phải chú ý nhẹ nhàng, cô gái nhỏ đột nhiên hậm hực vung hết số trứng yêu còn lại trong nhẫn Càn Khôn ra, lập tức phát ra âm thanh rắc rắc.  
Tổng cộng chỉ trộm được có năm mươi quả trứng yêu, trước đó lại bị cô bé gây hoạ bỏ vào động lửa hơn mười quả, lần này đột nhiên vung trứng từ trong nhẫn Càn Khôn ra nên bị rơi vỡ hơn mười quả.  
Xem như một nửa số trứng yêu đã bị huỷ.  
“Ôi chao, tiểu tổ tông, nhẹ tay thôi~” Khưu Vân khẽ hét lên.  
Lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn tức giận, trước đó là giả bộ tức giận, nhưng giờ là thật sự tức giận, anh giận dữ quát lên với cô gái nhỏ: “Làm càn ~”  
Bị Dương Bách Xuyên quát lớn, lần này cô gái nhỏ thật sự bị dọa, từ tiếng rống giận và sắc mặt của bác mình, cô bé cuối cùng cũng nhìn ra lần này mình thật sự gây họa rồi.  
Cô bé oa oa khóc lên, lần này là khóc thật.  
“Không được khóc.” Dương Bách Xuyên trầm giọng rống lên.  
“Hức~” Cô gái nhỏ im bặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng thật sự không dám khóc.  
“Một tuổi con đã đốt nhà tổ, hai tuổi con đã lén lút đốt sạch râu của đạo trưởng Thanh Hư Tử người ta, vẽ rùa lên đầu phương trượng Thiếu Lâm, bỏ thuốc xổ cho võ cổ giả khác… Ba tuổi con đã giàu vò mỗi đệ tử môn nhân trong tam cung lục viện đến khốn khổ, thường xuyên bắt nạt đệ tử có tu vi thấp, không phải đánh cho tàn phế thì là bị thương…  
Những chuyện này bác đều có thể nhịn, chỉ cần con không gây ra án mạng thì bác đều có thể cho con làm loạn, nhưng lần này con lại ăn cắp trứng yêu do cô Khưu Vân chăm sóc, thật đúng là coi trời bằng vung, bác chưa từng nói với con là không thể vào tam cung lục và viện Ngự Thú à?  
Có biết những trứng yêu này là thành quả mà cô Khưu Vân của con đã dành tâm huyết ba năm không? Không nói đến giá trị của bản thân trứng yêu, chỉ riêng một quả trứng yêu đã khiến cô Khưu Vân của con hao phí tâm huyết bồi dưỡng ngày đêm suốt ba năm qua, phần thành quả lao động này đã bị con tiện tay phá huỷ trong chốc lát rồi, con nói xem, làm như vậy có đúng không? Hả?  
Ỷ vào trưởng bối trong sư môn ai nấy đều cưng chiều con, có bà cố nội bảo vệ con thì con có thể tùy ý chà đạp tâm huyết lao động của người khác à? Ai đã dạy con làm vậy? Đúng là làm càn, lần này không dạy cho con một bài học, bác thấy sớm muộn gì con cũng sẽ gây ra họa lớn, theo bác đến viện Hình Phạt nhanh.”  
Dương Bách Xuyên càng nói càng tức giận, cuối cùng bảo Tiểu Mạn Mạn đến viện Hình Phạt.  
Lần này cô gái nhỏ hoàn toàn sợ hãi, cô bé đương nhiên biết viện Hình Phạt của động tiên Vân Môn là nơi thế nào, những năm gần đây cô bé cũng từng chứng kiến cảnh đệ tử Vân Môn phạm sai lầm phải đến viện Hình Phạt chịu phạt, lần nào cô bé cũng thích đi xem náo nhiệt, còn cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ bác lại bảo cô bé đến viện Hình Phạt.  
Lần này cô gái nhỏ sợ thật rồi.  
“Oa, hu hu, bác, Tiểu Mạn Mạn biết sai rồi, con không dám nữa~” Cô gái nhỏ lập tức bật khóc.  
“Im miệng, không được khóc.” Dương mỗ nhìn cô gái nhỏ khóc lớn, thật ra cũng không đành lòng, nhưng anh biết cô gái nhỏ này mấy năm nay cũng đùa giỡn đủ rồi, ba tuổi chính là thời kỳ quan trọng để đặt nền móng tu chân, anh quyết định sau này không cho cô gái nhỏ này tiếp tục đùa giỡn nữa, muốn bắt đầu bồi dưỡng cô bé.  
Mà lần bồi dưỡng này bắt đầu từ việc trừng phạt, đầu tiên phải khiến cô bé hiểu đạo lý, biết lý lẽ, càng phải biết tôn trọng tâm huyết lao động của người khác.  
“Tiên sinh, hay là bỏ qua đi? Tôi thấy lần này Khưu Vân thật sự biết sai rồi?” Khưu Vân nhìn mặt Dương Bách Xuyên tối sầm lại, biết anh tức giận thật nên nhỏ giọng xin tha cho cô gái nhỏ.  
“Lần này cô không cần xin tha, trong lòng tôi biết rõ, đi mang số trứng yêu còn lại về viện Ngự Thú đi.”  
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nắm lấy tay cô gái nhỏ, nhảy lên lưng phi cầm, sau đó đi thẳng đến viện Hình Phạt.  
Khưu Vân thấy Dương Bách Xuyên dẫn theo cô gái nhỏ khóc lớn rời đi, trong lòng bắt đầu lo lắng không yên, vội vàng thu lại trứng yêu rồi đi tìm bà nội và những người khác, cô biết lần này Dương Bách Xuyên thật sự muốn trừng phạt cô gái nhỏ.  
......  
Trong viện Hình Phạt, Dương Bách Xuyên đóng cửa lớn lại, lúc này mới quay lại nhìn cô gái nhỏ mặt nhem nhuốc, trong lòng dù sao vẫn không đành lòng, nhưng mấy năm nay, cô gái nhỏ này làm trò ở Vân môn khiến người người oán trách, có rất nhiều đệ tử tuy là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại có tức giận, anh biết nếu không bình ổn sự oán giận này thì cuối cùng lại không tốt cho sự phát triển của các môn nhân đệ tử.  
Dương Bách Xuyên dẫn theo Tiểu Mạn Mạn bay vào viện Hình Phạt, có rất nhiều người nhìn thấy, một đám lập tức nhao nhao bàn luận sôi nổi, lần này môn chủ đại nhân cuối cùng cũng muốn trừng phạt tiểu ma nữ ngang ngược trời đất này rồi.   
Mà bà nội và mấy người phụ nữ nghe được Dương Bách Xuyên giận dữ đưa Tiểu Mạn Mạn vào viện Hình Phạt, cả đám đều chạy tới viện Hình Phạt.  
Trong miệng bà nội liên tục chửi rủa: “Thằng nhóc khốn khiếp, dám động đến một sợi tóc của cháu gái bảo bối của bà, xem bà nội này có đánh chết con không.”  
Lưu Tích Kỳ và Dương San San đi theo bên cạnh, nghe bà nội bảo vệ con mình như vậy, khóe miệng lại giật giật, hai người thật sự rất muốn để Dương Bách Xuyên giáo dục con gái bảo bối một chút, nhưng nhìn thái độ này của bà nội, lần này xem ra không thành rồi.
Ngoài cửa lớn viện Hình Phạt, bà nội và một đám người phụ nữ cùng vợ chồng Lưu Tích Kỳ, dựng thẳng lỗ tai để nghe, trong viện truyền ra tiếng kêu thảm thiết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.