Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2005:




Cô gái nhỏ nghe thấy bác mình muốn lấy nhẫn Càn Khôn của mình, sắc mặt cô bé lập tức thay đổi, nhẫn Càn Khôn chính là vũ khí lợi hại để cô bé tung hoành ở Vân Môn, tất cả những thứ bên trong đều là chiến tích, làm sao có thể giao cho Dương Bách Xuyên - người bác mà cô bé vừa thương vừa sợ này chứ?  
Tròng mắt cô bé khẽ đảo: “Hì hì, bác à, không phải bác có pháp khí Càn Khôn sao? Còn muốn cái của con làm gì, đúng rồi, à ~ con đột nhiên nhớ ra bà cố nội vẫn đang tìm con, bác, cô Khưu Vân, tạm biệt ~”  
Cô gái nhỏ tinh quái vừa được Dương Bách Xuyên giải trừ thuật định thân, hi hi ha ha nói chuyện rồi đột nhiên bỏ chạy.  
Khoé miệng Dương Bách Xuyên giật giật, cố nén cười chứ không ngăn cản cô bé chạy trốn.  
Advertisement
“Bụp ~ ui da, đau chết con rồi~” Cô gái nhỏ vừa chạy đi được hai bước thì bị đụng đầu vào không khí.  
Thật ra Dương Bách Xuyên sớm đã biết cháu gái nhỏ giống như khỉ thành tinh này sẽ chạy, sau khi cởi bỏ thuật định thân của cô bé, anh đã bày ra kết giới xung quanh trong vòng ba mét.  
Trong động tiên Vân Môn, ý niệm của anh khẽ động chính là thần, hoàn toàn không tiếc pháp lực yếu mà bày ra một kết giới vô hình.  
“Ui da, ui da đau chết mất, bác à, bác bắt nạt con, con muốn đi méc bà cố nội, hu hu ~” Cô gái nhỏ thấy chạy trốn không được, lập tức ngồi trên mặt đất oa oa khóc lớn lên.  
Dương Bách Xuyên sao có thể không biết thủ đoạn ma quỷ của cô gái nhỏ này?  
Đúng là chỉ biết giả vờ ăn vạ, từ nhỏ cô bé đã là Tiên Thiên Trúc Cơ, uống qua bảy giọt nước Sinh Mệnh tẩy tủy thân thể, cho dù bị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dùng hết sức đánh một cái thì cũng chỉ tổn thương đến da lông mà thôi.  
Câu cửa miệng của cô bé chính là đi méc bà nội cho có chuyện hay không có chuyện gì, một chiêu này quả thật rất hữu dụng, bởi vì Dương Bách Xuyên cũng phải đau đầu.  
Cô gái nhỏ bị bà nội nuông chiều đến hư mất rồi.  
Thế nhưng hôm nay anh không có ý định bỏ qua cho đứa cháu gái coi trời bằng vung này, nếu không quản thì cô bé thật sự muốn lên trời mà.  
Nhìn cô gái nhỏ ngồi trên mặt đất che mắt oa oa khóc lớn, Khưu Vân ở một bên thấy không đành lòng, vội vàng đi tới ôm lấy cô gái nhỏ và nói: “Tiểu Mạn Mạn, đến đây để cô Khưu Vân xem nào, bị đau ở đâu?”  
Cô gái nhỏ như búp bê vậy, trừ việc đi nghịch ngợm gây sự thì phải nói là bảo bối trong lòng tất cả mọi người ở Vân Môn, ngày thường toàn bộ Vân Môn cũng không có trẻ con, Tiểu Mạn Mạn là người duy nhất, cho nên tất cả mọi người đều thích nuông chiều cô bé.  
Hơn nữa, cô gái nhỏ này rất dẻo miệng, không ai là không thích cô bé, lúc này Khưu Vân lại không đành lòng.  
“Hu hu hu, cô Khưu Vân, bác bắt nạt con, hu hu ~” Cô gái nhỏ vừa nằm sấp trong ngực Khưu Vân hu hu khóc lớn, vừa len lén nhìn Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên thực sự rất đau đầu, anh biết cô gái nhỏ này không hề khóc, chỉ là đang cố ý gào thét, cho nên vẻ mặt vẫn thể hiện rõ muốn chạy trốn.  
“Cô Khưu Vân, Mạn Mạn Mạn đau đầu~” Cô gái nhỏ này nằm sấp trong lòng Khưu Vân bắt đầu giả bộ đáng thương.  
Cảnh tượng thế này Dương Bách Xuyên đã thấy qua vô số lần.  
Cô gái nhỏ miệng thì gào thét, nhưng lại len lén nhìn bác Dương Bách Xuyên, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Khưu Vân, cô bé biết tiếp theo cô Khưu Vân sẽ bắt đầu xin tha giúp cô bé, mà bác thì sẽ thở dài một tiếng rồi sau đó thả mình đi.  
Trong lòng cô bé vui vẻ, chờ Khưu Vân mở miệng.  
Quả nhiên chỉ nghe Khưu Vân mở miệng nói: “Tiên sinh ~ hay là bỏ qua đi, Mạn Mạn biết sai rồi.” Nói xong, Khưu Vân lại nói với tiểu nha đầu trong lòng: “Đúng không Mạn Mạn?”  
“Đúng đúng đúng, bác à, Mạn Mạn biết sai rồi.” Trong lòng cô gái nhỏ vui vẻ, ngoài miệng thì tiếp lời Khưu Vân vội vàng nhận sai, bình thường vào lúc này, bác sẽ không tức giận.  
Nhưng diễn biến kịch bản hôm nay lại vượt ngoài dự đoán của Tiểu Mạn Mạn, bác lại không ra bài theo lẽ thường.  
Dương Bách Xuyên đã miễn dịch với chiêu trò của cô gái nhỏ này rồi, đích thật là thường ngày anh đều sẽ cảnh cáo vài câu rồi thả người, trong lòng thật ra rất yêu thương cô bé, nhưng hôm nay anh biết bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua cho cô gái nhỏ này  
Vợ chồng Lưu Tích Kỳ cũng hết cách với con gái bảo bối bởi vì cô gái có bà nội che chở, trong toàn bộ Vân Môn, cô gái nhỏ chỉ sợ duy nhất bác của mình, nếu còn không quản nữa thì cô gái nhỏ này sẽ trưởng thành lệch lạc mất.  
Cho nên sắc mặt Dương Bách Xuyên càng cố ý trầm xuống, mở miệng nói: “Giao hết số trứng yêu còn lại ra đây.”  
Anh có thể không cần nhẫn Càn Khôn của cô bé, nhưng Yêu Đan là linh thú hộ mệnh được bồi dưỡng cho Vân Môn, cũng là thành quả lao động của Khưu Vân, chuyện này không thể nuông chiều.  
Nghe thấy bác trầm giọng nói chuyện, diễn biến không đúng nha! Đừng nhìn cô gái nhỏ chỉ có ba tuổi, nhưng bộ não lại thông minh hơn bất cứ ai, cô bé biết hôm nay bác mình tức giận thật rồi nên miệng nhếch lên hậm hực nói: “Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là mấy quả trứng yêu thôi sao, con cũng không thèm ăn vào miệng, bác cũng tới đòi rồi, con trả lại cho bác đấy.”  
Cô gái nhỏ vừa nói chuyện vừa vung tay lên, đột nhiên vung ra hết số trứng yêu còn lại trong nhẫn Càn Khôn.  
“Rắc rắc rắc~”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.