Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1986:




Mặc dù anh từng suy đoán, lúc trước ở cung điện Trường Giang, có lẽ Hạ Lộ cũng đi Sơn Hải Giới, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không được chứng thực.
Lữ Xuân Thu hơi mỉm cười nói: “Trước không nói chuyện này, lão phu đã nói sẽ mời cậu ba cốc rượu, cậu đã thành công phẩm ra ý cảnh của cốc Mồ Hiệp Khách, còn thừa hai lý dám uống không? Uống xong lão phu nói tin tức của Hạ Lộ cho cậu.”
Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Tiền bối ban rượu có gì không dám.”
“Được, Tiểu Vi phục vụ rượu.” Lữ Xuân Thu nói với người đẹp điều tửu sư: “Cốc thứ hai Máu Tu Chân.”
Điều tửu sư bưng cốc rượu thứ hai lên, cốc này có màu đen, nhưng không phải là màu đen thuần túy, là màu đen pha chút hồng, giống như làm thấu vết máu.
Lữ Xuân Thu nói cốc rượu thứ hai tên là ‘Máu Tu Chân’, đối với Dương Bách Xuyên, cho dù là rượu độc anh vẫn uống.
Hơn nữa còn không phải là rượu độc, ngược lại là thứ rất tốt cho anh, lúc này Dương Bách Xuyên đã hiểu Lữ Xuân Thu đang giúp mình.
Sau một đoạn thời gian trở về từ Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên không chút nào tiến triển trong việc hiểu đạo, nhưng một cốc Mồ Hiệp Khách của Lữ Xuân Thu lại làm phong ấn Nguyên Anh của anh buông lỏng, thật sự nếu còn không hiểu ý tốt của Lữ Xuân Thu, anh chính là đồ ngốc.
Cốc Mồ Hiệp Khách đầu tiên, thể hiện nhiệt huyết mộng tưởng, bày ra con người có mộng tưởng nhưng không thành hoặc rách nát sau đó bi thương, nếu có thể đứng lên thì sẽ thành công, tâm cảnh ‘mình cũng từng có mộng tưởng, cũng từng có giao tranh’ không để lại tiếc nuối trong cuộc đời này.
Dương Bách Xuyên rất chờ mong cốc Máu Tu Chân thứ hai sẽ xuất hiện như thế nào.
Bưng cốc Máu Tu Chân lên, lần này Dương Bách Xuyên không uống như trâu giống cốc Mồ Hiệp Khách, mà nhẹ nhàng nuốt xuống bụng,
Cảm giác nóng rát nổ tung trong cơ thể, sau đó khoang miệng đầy chua xót, làm mặt của Dương Bách Xuyên biến thành màu tím, một cốc Máu Tu Chân này thực sự rất khó uống.
Sau đó Dương Bách Xuyên phát hiện chính mình đang ở trong một thế giới tràn ngập giết chóc, ở chỗ này kẻ mạnh làm vua, cá lớn nuốt cá bé, bày ra từng trận chém giết…
Mỗi người đều cố gắng, chém giết, mạo hiểm, ngươi lừa ta gạt… vì đạt được thiên tài địa bảo.
Vì tăng lên tu vi, vấn đỉnh đạo trường sinh…
Giống như đã thể nghiệm cả đời, uống xong một cốc Máu Tu Chân này hiểu được nhiệt huyết cả đời để mài giũa tâm cảnh, cuối cùng Dương Bách Xuyên không bị lạc ở trong nhiệt huyết giết chóc.
Một cốc Máu Tu Chân kiểm tra tâm cảnh là giết chóc, nhưng Dương Bách Xuyên nhảy ra khỏi đó làm Lữ Xuân Thu lau mắt nhìn, phất tay bảo Tiểu Vi bưng lên cốc rượu thứ ba - Nước Mắt Thần Tiên.
Ba cốc rượu đều là hiểu được nhân sinh, cốc cuối cùng Nước Mắt Thần Tiên uống xuống bụng, cả người của Dương Bách Xuyên bị chấn động mạnh, nhắm nghiền hai mắt.
Lúc này Lữ Xuân Thu cười ha ha nói với điều tửu sư Tiểu Vi: “Vi Vi, thu quán đi bơi lội với ta.”
Người đẹp điều tửu sư hơi mỉm cười, đỏ mặt, đi ra khỏi quầy bar, rời đi cùng với Lữ Xuân Thu.
Dương Bách Xuyên nhập định ngồi yên trước quầy bar, không động đậy.
Sau khi đi ra khỏi quán bar, đóng cửa lại, người đẹp điều tửu sư không nhịn được hỏi: “Chủ nhân, cậu ta có thể tiêu hóa được Nước Mắt Thần Tiên không?”
Khuôn mặt luôn tràn đầy nụ cười hiếm khi không cười, Lữ Xuân Thu liếc nhìn quán bar, nói: “Trên người tên nhóc này rất cổ quái, có lẽ có thể tiêu thụ được. Trong cơ thể cậu ta có lực lượng phản phệ yêu hồn cổ khổng lồ, coi như vì nghĩa nữ, ta tặng ba cốc rượu kia cho cậu ta.”
Được rồi, không nói cậu ta nữa, có lẽ phải dăm ba ngày nữa mới có thể tỉnh lại, nhanh đi thay bikini đi tắm uyên ương với ta đi, ha ha ~” Nói đến câu cuối, Lữ Xuân Thu phát ra tiếng cười đáng khinh.
Lữ Xuân Thu dự tính dăm ba bữa nữa Dương Bách Xuyên mới có thể tỉnh lại, nhưng chạng vạng ngày hôm sau Dương Bách Xuyên đã đứng trước mặt ông ấy, sâu trong ánh mắt của Lữ Xuân Thu hiện lên tia sáng.
“Nhóc con, nói thật, sư thừa của cậu đến từ đâu?” Lữ Xuân Thu híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên nói.
“Nếu đoán không sai có lẽ giống như ngài.” Dương Bách Xuyên trả lời giống như đánh đố Lữ Xuân Thu.
Lữ Xuân Thu nghe vậy sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: “Có chút thú vị, xem ra trên Địa Cầu này không chỉ có một mình lão phu nhắc mãi nơi đó, nhưng không sao, nhiều đạo hữu nhiều con đường, không cô đơn.
Nếu lão phu không nhìn lầm, có lẽ sư thừa của cậu là truyền thừa sư môn đúng không? Có hứng thú nói cho lão phu biết chút không?”
“Không có hứng thú.” Dương Bách Xuyên từ chối, thật ra trong lòng anh đã bị chấn kinh, tim đập thình thịch. Người thanh niên Lữ Xuân Thu tự xưng lão phu này thực sự làm lòng anh tràn đầy nguy kịch.
Nhưng cũng không xác định ông ấy có nhìn ra sư thừa của chính mình hay không, sư phụ Vân Thiên Tà từng nói cho anh, không cần dễ dàng nói ra sư thừa, tránh việc mang đến nhiều rắc rối không cần thiết.
Dương Bách Xuyên rất rõ ràng điểm này, bất kỳ nhân vậy khó lường nào đều sẽ không khuyết thiếu kẻ địch, sư phụ Vân Thiên Tà của anh được xưng là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, nhân vật cỡ này sao lại không có kẻ địch?
Dương Bách Xuyên suy đoán, khả năng cao Lữ Xuân Thu cũng đến từ Tu Chân Giới, nếu cùng đến từ Tu Chân Giới, nếu là kẻ thù của sư phụ thì chuyện rất không ổn.
Lữ Xuân Thu mời anh uống ba cốc rượu, hoặc nói cách khác đã cho anh một cơ duyên, có lẽ là vì Hạ Lộ. Nhưng một khi Lữ Xuân Thu biết được sư thừa, không may là kẻ thù của sư phụ, đến lúc đó chỉ sợ Lữ Xuân Thu sẽ không quan tâm anh có phải bạn của Hạ Lộ hay không, có lẽ sẽ thuận tay mạt sát chính mình.
Còn vấn đề tu vi của Lữ Xuân Thu, hiện tại Dương Bách Xuyên dám khẳng định người này tuyệt đối có tu vi thông thiên.
Nhìn không thấu Lữ Xuân Thu có bất cứ tu vi gì trong người, nhưng từ lời nói cử chỉ của người này, cùng với ba cốc rượu có thể đoán ra được, ông ấy tuyệt đối là một đại thần.
Là Nguyên Anh? Hay là Xuất Khiếu? Hoặc cao hơn…?
Dương Bách Xuyên không biết.
Vì vậy lúc Lữ Xuân Thu hỏi đến sư thừa, trong lòng Dương Bách Xuyên rất cảnh giác.
Đối mặt với việc Dương Bách Xuyên lưu loát từ chối vấn đề dư thừa, Lữ Xuân Thu nheo mắt lại, ngay lập tức trên người ông ấy bộc phát ra một loại hơi thở làm người hít thở không thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.