Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1978:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Dương Bách Xuyên là loại người dã tâm bừng bừng muốn gây chuyện, hay nói cách khác là anh từ Sơn Hải Giới trở về mang theo ý đồ thực sức mạnh nào đó ở thế giới kia, như vậy tuyệt đối không thể nhân nhượng Dương Bách Xuyên.  
Thứ hai, nếu như thực lực của Dương Bách Xuyên đã vượt qua phạm vi có thể kiểm soát, vậy thì nghĩ đủ mọi cách bắt nhốt, hơn nữa đại diện cho nhân vật lớn nào đó cho mời tới gặp mặt nói chuyện.  
Từ sâu trong lòng Ngô Nam không hi vọng Dương Bách Xuyên bị vị nhân vật lớn nào đó bên trên để mắt tới, bởi vì ông ấy biết đại nhân vật nào đó phía sau Thần Long Đàm có sức mạnh siêu nhiên cỡ nào.  
Nếu như đã quyết tâm tiêu diệt người không thể kiểm soát là Dương Bách Xuyên, Ngô Nam tin đại lão phía sau có rất nhiều biện pháp, bởi vì chỗ dựa phía sau Thần Long Đàm và đại lão là cả Trung Quốc.  
Dương Bách Xuyên đấu nổi sao?  
Điều này Ngô Nam rõ ràng, bởi vì Dương Bách Xuyên đấu không lại.  
Ông ấy không hi vọng Dương Bách Xuyên thật sự đi tới một bước đó mà hi vọng Dương Bách Xuyên nói chuyện với vị đại lão nào đó.  
Hiện tại Dương Bách Xuyên vừa nói một câu, trong lòng Ngô Nam đã hơi hồi hộp, lựa chọn đưa ra cũng chỉ có con đường mời gặp này.  
Advertisement
Ngô Nam đứng dậy, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên không nghĩ rằng một câu nói đùa của mình lại khiến Ngô Nam có phản ứng lớn như vậy, anh vội vàng cười ha ha nói: "Nhìn ông kìa, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không đến mức đó chứ?"  
Một câu tôi muốn làm hoàng đế của Dương Bách Xuyên tất nhiên chỉ là lời nói đùa, anh đường đường là tu chân giả, đã là Nguyên Anh Cảnh bất diệt, chỉ cần một ngày nào đó hoàn toàn hấp thụ luyện hóa sức mạnh cổ yêu hồn mà lão già phong ấn thì chính anh cũng không biết mình sẽ đạt tới cảnh giới tu vi gì.  
Làm hoàng đế? Đó là quyền lực mà thôi.  
Với tu chân giả theo đuổi Thiên Đạo, theo đuổi sức mạnh lớn mạnh thì ngược lại là trói buộc, quỷ mới thích chơi đùa quyền lực.  
"Tôi muốn nghe lời thật lòng của cậu." Ngô Nam nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, không hề sợ hãi Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên cười khổ, anh biết trò đùa này hơi lớn rồi, dọa Ngô Nam sợ phát khiếp, vì vậy anh lập tức nói: "Có cần căng thẳng như vậy không, chuyện tôi và lão đàm chủ của các người Hạ Lộ là bạn ông biết rõ mà, Dương Bách Xuyên tôi bất cứ lúc nào cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có hại đến Trung Quốc.  
Hơn nữa bây giờ tôi nói với ông một lần, tôi thật sự không có ý thống nhất giới võ cổ, chỉ là đề phòng ứng phó một ngày nào đó rất có thể sẽ xuất hiện tu chân giả của Sơn Hải Giới mà thôi, tuyệt đối không nói ngoa."  
Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống như đang nói dối thì nửa tin nửa ngờ nói: "Chỉ mong cậu không gạt tôi."  
"Tôi xem ông như bạn." Dương Bách Xuyên nhìn ông ấy nói.  
Lần này cuối cùng trong lòng Ngô Nam cũng nhẹ nhõm, ông ấy thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật ra là tôi căng thẳng thái quá, tôi tin lão đàm chủ Hạ Lộ nhà tôi sẽ không nhìn nhầm người. Năm đó cô ấy có thể liều mình giúp cậu hóa giải nguy cơ, vậy Dương Bách Xuyên cậu cũng không phải loại khốn kiếp vô lương tâm như thế.  
Thần Long Đàm là tâm huyết của lão đàm chủ, bảo vệ hàng tỉ con dân Hoa Tây, cậu cũng là một trong số đó, có khó khăn nên giúp đỡ chứ không phải phá hoại.  
Hơn nữa... nói thật cho cậu biết, cậu tuyệt đối đừng có suy nghĩ sai lệch gì, Thần Long Đàm không yếu ớt như vẻ bề ngoài, lần này tôi đến thật ra là muốn truyền lời, có người muốn gặp cậu."  
"Có người muốn gặp tôi? Ngô Nam ông có gì thì nói rõ ràng đi, ở đây không có người ngoài, tôi và ông cũng xem như bạn cũ, đừng giấu giếm nữa. Tôi có thể nói ông cứ việc hỏi, không biết không nói, biết gì nói nấy, nhưng ông cũng đừa lừa gạt tôi." Dương Bách Xuyên trầm giọng, nghe giọng điệu Ngô Nam hình như Thần Long Đàm thật sự không đơn giản.  
Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên, hít sâu một hơi: "Phía sau Thần Long Đàm có một vị đại lão thực lực sâu không lường được, chuyện này sau khi tôi tiếp quản Thần Long Đàm mới biết. Tuy rằng tôi không rõ thực lực của vị đại lão này lắm, nhưng tôi nghĩ không thể kém hơn Dương Bách Xuyên cậu, vì vậy tốt nhất cậu đừng có suy nghĩ gì lệch lạc ở giới võ cổ này..."  
Sau đó Ngô Nam nói rõ mọi việc ông ấy biết cho Dương Bách Xuyên, bao gồm mục đích hôm nay ông ấy tới đây.  
"Nói thế thì đại lão phía sau Thần Long Đàm, hay nói cách khác là Trung quốc ta luôn biết đến Sơn Hải Giới?" Dương Bách Xuyên trầm tư hỏi.  
"Nói nhảm, một vài tông môn của giới võ cổ cũng biết tới sự tồn tại của Sơn Hải Giới thì làm sao Trung Quốc lại không biết được? Nếu không tông môn đã không trả một cái giá đắt để phá hủy những thông đạo kia rồi." Ngô Nam trợn trắng mắt nói.  
Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên thật sự có chút tò mò, dựa theo lời Ngô Nam kể thì phía sau Thần Long Đàm là một vị đại lão siêu cấp, người đó mới là Định Hải Thần Châm chân chính của Trung Quốc.  
Hiện tại vị đại lão nào đó để mắt tới anh, có điều ngẫm lại cũng bình thường, nếu như không có cường giả chân chính thì giới cổ võ nhiều võ cổ giả như vậy đã sớm lật trời rồi, làm sao có thể yên ổn như thế được.  
Bây giờ vấn đề là, anh vậy mà lại bị vị đại lão nào đó tọa trấn Trung Quốc để mắt tới, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?  
Lại càng không biết vị đại lão nào đó có thực lực thế nào?  
Về việc này trong lòng Dương Bách Xuyên không lo lắng gì, ngược lại rất hiếu kỳ.  
"Nói vậy tôi phải cùng ông đi gặp cái vị gọi là đại lão nào đó một lần hả?" Dương Bách Xuyên nhìn Ngô Nam vừa cười vừa hỏi.  
"Thân là bạn bè, về công về tư tôi đều hi vọng cậu đi gặp." Ngô Nam nói xong nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên nói: "Dương Bách Xuyên cậu đừng xem thường anh hùng trong thiên hạ, tuy rằng tôi không biết bây giờ cậu mạnh bao nhiêu, nhưng tôi tin rằng cậu vẫn chưa ứng phó được đại sát khí của Trung Quốc, vì vậy gặp một lần cậu cũng không chịu thiệt. Hơn nữa tôi tin vị đại lão nào đó không phải người không nói lý, một người trong lòng không vụ lợi đầu tiên sẽ không hại cậu."  
Dương Bách Xuyên trầm tư một hồi, tất nhiên hiểu lời nói của Ngô Nam nhìn như uy hiếp nhưng kỳ thật cũng là sự thật. Anh thật sự không có lòng tin đối đầu với đại sát khí của Trung Quốc, nếu Trung Quốc thật sự có một vị Định Hải Thần Châm như vậy, ít nhất mục tiêu cũng nhất trí với anh, cũng là để bảo vệ quê hương này, gặp một lần thì có làm sao.  
"Được, ông sắp xếp thời gian đi, tôi gặp." Dương Bách Xuyên vừa cười vừa nói: "Nói chuyện chút đi, không phải ông bảo còn một việc nữa sao? Hai vấn đề xong rồi, nói chuyện cuối cùng, có vẻ khiến ông rất đau đầu nhỉ, có gì giúp được thì tôi sẽ giúp đỡ không chối từ, tôi cũng là một thành viên của Thần Long Đàm mà."   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.