Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1970:




Vậy nên, tôi muốn nói cho các vị, người tu chân bên Sơn Hải Giới sớm muộn gì cũng tìm được thông đạo tiền vào Địa Cầu của chúng ta, đến lúc đó, việc này sẽ trở thành tai nạn cho Địa Cầu.  
Có lẽ các vị sẽ nói, cho dù người tu chân Sơn Hải Giới đi vào Địa Cầu cũng sẽ không làm gì, sẽ không giết người vv…  
Tôi có thể đảm bảo với các vị, người tu chân Sơn Hải Giới có thể chém giết lẫn nhau, có thể máu chảy thành sông vì lợi ích. Ở trong mắt bọn họ, phàm nhân chính là con kiến, chết bao nhiêu không quan trọng, cuộc chiến giữa người tu chân còn tàn khốc hơn tưởng tượng của các vị gấp trăm ngàn lần.  
Tôi thề không hù dọa các người, tôi cũng không cần phải lừa các ngươi, hôm nay tỏ thái độ với mọi người, không phải muốn thâu tóm các tông môn thế gia, tôi chỉ muốn chuẩn bị trước khi người tu chân tiến vào Địa Cầu.  
Dương Bách Xuyên này là người Địa Cầu, người thân bạn bè của tôi đều ở đây, vì vậy tôi không muốn có một ngày quê quán của tôi, người thân bạn bè của tôi bị người tu chân tàn hại, vì vậy tôi muốn bảo vệ quê nhà.  
Ép các vị tỏ thái độ, nói trắng ra muốn thống nhất hệ thống vũ lực Địa Cầu, đừng để đến lúc đó thực sự có người sẽ dẫn đường cho người tu chân về tai họa quê nhà.  
Tôi cũng nhấn mạnh một lần, sau này Vân Môn muốn thống lĩnh vũ lực Địa Cầu, người nghe theo hiệu lệnh sắp xếp chính là minh hữu của Vân Môn, ngược lại sẽ thành kẻ địch của Vân Môn.”  
Dương Bách Xuyên nói xong một câu cuối cùng, âm thành rét lạnh tràn ngập sát khí.  
Lời nói đã nói rõ, chỉ xem những người này suy nghĩ như thế nào, có muốn nể tình hay không.  
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, sắc mặt của tất cả võ cổ giả đều nặng nề, nếu lời của Dương Bách Xuyên là thật, với thực lực hiện tại của Vân Môn, thực sự có thể thống nhất toàn bộ giới võ cổ, ngồi xuống vị trí minh chủ võ lâm.  
Nhưng bị người quản chế cũng rất khó chịu trong lòng.  
Có vài người trong những người này đã làm bá vương cả đời, sao có thể thần phục vì dăm ba câu nói của Dương Bách Xuyên?  
Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, có người nhảy ra ngoài.  
“Hừ ~ nhóc con miệng còn hôi sữa, lúc ông mày tung hoành giang hồ mày còn đang chơi bùn, làm ra một vài trò vặt vãnh chướng mắt cũng muốn lừa dối người khác, thực sự là trò cười. Hôm nay ông mày sẽ xé rách thủ thuật che mắt của mày, để xem mày ăn nói như thế nào.”  
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên ăn mặc quần áo Đại Hán, trên đầu thắt bím tóc, tính tình nóng nảy, trực tiếp lên tiếng mắng chửi.  
Người này là một trưởng lão trong tám Miêu Trại, năm đó ở bí địa Trường Bạch, Dương Bách Xuyên gi ết chết thánh thủ Miêu Trại. Chỉ tiếc năm đó tin tức Dương Bách Xuyên đại sát bốn phương ở bí địa Trường Bạch không được tiết lộ ra ngoài bởi vì bí địa Trường Bạch bị hỏng, nếu không tên trưởng lão Miêu Trại này sẽ không nói như vậy.  
Ở trong mắt người này, cánh cửa trên núi, bao gồm đồ đệ có thể ngự kiếm phi hành trong miệng Dương Bách Xuyên đều là thủ thuật che mắt người khác. Ở giới võ cổ cũng tồn tại một vài nghĩa sĩ có thể dùng được một vài thủ thuật che mắt mà người thường không thể hiểu được, nhưng ở trong mắt tên trưởng lão Miêu Trại này, mấy thứ đó đều là trò vặt vãnh.  
Nghe thấy Dương Bách Xuyên làm mọi người thần phục, ông ta là người đầu tiên không nhịn được nhảy ra ngoài.  
Dương Bách Xuyên nghe vậy bật cười, anh biết muốn để cho mấy lão cáo già trong giới võ cổ thần phục sẽ không dễ dàng, vừa lúc có người nhảy ra, nhìn qua có thể là người của tông phái đối địch ở núi Trường Bạch năm đó, vừa lúc có thể lấy để lập uy.  
Trong lòng ra hiệu cho Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên trừng mắt hét lớn: “Ngông cuồng!”  
Ngay sau đó tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên hô to một tiếng, trưởng lão Hư Cảnh của Miêu Trại kêu la thảm thiết, thân thể bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.  
“A ~ phụt ~”  
“Bịch ~”  
Tên trưởng lão Miêu Trại này văng ra xa mười mấy mét, hộc máu, thân thể nện mạnh vào quảng trường, phát ra âm thanh va chạm nặng nề, phá vỡ đá cẩm thạch trên quảng trường.  
Ở trong mắt các võ cổ giả, trưởng lão Miêu Trại bị một ánh mắt của Dương Bách Xuyên trừng bay.
Mọi người đều biết Vân Môn cường đại, nhưng không thực sự chứng kiến nên không chấn động tâm linh mấy.  
Nhưng trong khoảnh khắc này, linh hồn đã bị đánh sâu vào.  
Đường đường là một cường giả Hư Cảnh, ít nhất ở trong mắt võ cổ giả là cường giả lại bị một cái trừng mắt và tiếng hừ lạnh của Dương Bách Xuyên đánh bay ngược ra ngoài, hộc máu.  
Sau khi vị trưởng lão Miêu Trại này ngã xuống đất, mọi người đi qua xem, trong lòng chấn động.  
Tu vi của trưởng lão Miêu Trại đã bị phế đi.  
Chuyện này…  
Lúc này mọi người đều hóa đá, khi nhìn về phía Dương Bách Xuyên, ánh mắt thay đổi, một vài người nhát gan đã bắt đầu không nhịn được run rẩy.  
Cũng hiểu biết rõ hơn về thực lực và sự thần bí của Dương Bách Xuyên.  
Thử hỏi thủ đoạn như vậy ai có thể địch nổi?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.