Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1968:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước kia không ai chú ý đến Vân Môn, mọi người còn không cảm thấy gì, hiện tại nghĩ lại, CMN Vân Môn quá kh ủng bố, chỉ cần hơn hai trăm đệ tử Tiên Thiên đã có thể càn quét toàn bộ giới võ cổ.  
Dương Bách Xuyên lại còn vô cùng thần bí, nghĩ một chút, có lẽ những gì Dương Bách Xuyên nói là sự thật.  
Nếu đúng như vậy, sau này không có bất cứ thế lực tông môn nào dám trêu chọc Vân Môn, đây là sự thật cứng như thiết.  
Hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng nói, người ta có có một sư môn cường đại thần bí, ai dám trêu chọc Vân Môn?  
Côn Luân Thanh Hư Tử thở dài, ông ta biết từ nay về sau giới võ cổ sắp thay đổi, vị trí đứng đầu của Côn Luân trong giới võ cổ sắp biến mất.  
Hoặc nói cách khác, giới võ cổ sẽ thay đổi càn khôn, hoàn toàn sửa đổi kỷ nguyên.  
Không chỉ có Côn Luân nghĩ như vậy, ánh mắt của mấy tông môn cổ xưa khác cũng thay đổi.  
Cũng không biết những lời nói hôm nay của Dương Bách Xuyên là tốt hay xấu.  
Nhưng những gì anh nói rất hấp dẫn người, không ai có thể kháng cự.  
Giữa sân yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.  
Advertisement
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên người Dương Bách Xuyên, dựng lỗ tai lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.  
Lời kể hôm nay của Dương Bách Xuyên hoàn toàn thay đổi thế giới quan của bọn họ.  
Nhưng lúc này mọi người phát hiện, đây mới là bắt đầu của thế giới quan mới.  
Chỉ nghe Dương Bách Xuyên chậm rãi nói tiếp: “Hiện tại mọi người đi theo tôi thăm viếng tổ sư gia, sau đó chỉ cần là đệ tử Vân Môn đều có một tạo hóa lớn đang chờ mọi người, con đường tu luyện và vận mệnh của mọi người sẽ thay đổi từ hôm nay.”  
Sau khi thăm viếng phi tượng của Vân Thiên Tà, Dương Bách Xuyên giảng ngắn gọn lịch sử của tổ sư gia của Vân Môn, Vân Thiên Tà. Dù sao ở trong miệng của anh, Vân Thiên Tà chính là thần, vô cùng lợi hại.  
Nhưng trong lòng của Dương Bách Xuyên biết rõ, trước khi sư phụ nhà mình bị hủy diệt tiên thể, chắc chắn cũng là một nhân vật làm mưa làm gió trong Tu Chân Giới, Thập Nhị Kiếp Tán Tiên không chỉ là một danh hiệu, nhưng anh cũng không biết rõ Thập Nhị Kiếp Tán Tiên kh ủng bố đến mức nào.  
Nhưng theo tu vi dần tăng trưởng, nếu ở thời kỳ đỉnh cao, tu vi của sư phụ chắc chắn vượt qua sự tưởng tượng của anh, thậm chí còn vượt qua những gì anh khoác lác cho đệ tử Vân Môn.  
Sau khi thăm viếng, xem như nhưng tụ tinh thần của đệ tử Vân Môn, tiếp theo Dương Bách Xuyên muốn thả ra con át chủ bài.  
Từ hôm nay anh sẽ đặt La Phù Động Thiên ở Vân Môn, nơi này sẽ trở thành căn cứ của Vân Môn ở Địa Cầu. Dù sao nơi này không phải Sơn Hải Giới, không có người tu chân cường đại hơn anh, không ai động vào La Phù Động Thiên được.  
Hơn nữa hiện tại La Phù Động Thiên đã bị anh luyện hóa, cho dù có người có ý xấu cũng vô ích.  
Sớm hay muộn cũng cho La Phù Động Thiên xuất thế, không bằng nhân dịp hôm nay, tung ra một cơn chấn động cho tất cả các thế lực, làm cho bọn họ coi Vân Môn là tông phái cầm đầu, tương lai có thể liên hợp ứng phó người tu chân Sơn Hải Giới.  
Ở trước mắt bao người, Dương Bách Xuyên vung tay lên, ngay lập tức tất cả mọi người cảm thấy trời đất tối sầm lại.  
Sau đỉnh núi, một cánh cửa vô cùng chói mắt cao hơn 3 mét xuất hiện.  
Giống như gợn nước lóng lánh.  
Dương Bách Xuyên không bày ra gương mặt thật của La Phù Động Thiên, như vậy quá rêu rao, dù sao đây cũng là thế tục giới, chỉ cần mở ra cánh cửa của La Phù Động Thiên là được.  
Dù sao chỉ cần đi vào trong đó, tự nhiên sẽ cảm nhận được sự chấn động của La Phù Động Thiên.  
Mọi người nhìn cánh cửa thần bí lấp lánh ánh sáng sau đỉnh núi hơn trăm mét, không hẹn đều cùng đứng lên.  
Không biết là ai nói: “Thần… Thần tích.”  
“Thần tích, trời giáng thần tích!”  
“Thực sự là thần tích!”  
“.…..”  
Từng tiếng kinh hô vang lên, mọi người đều cho rằng đây là thần tích, thật sự đứng nhìn từ phía chân núi, đột nhiên một cánh cửa lấp lánh ánh sáng, vô cùng thần thánh xuất hiện trống rỗng, là ai cũng đều sẽ nghĩ như vậy.  
Dương Bách Xuyên nghe bọn họ nói vậy, cười ha ha nói: “Đây là Vân Môn Động Thiên, từ hôm nay sẽ mở ra cho tất cả các đệ tử Vân Môn.  
Hiện tại tôi có thể hứa hẹn với các đệ tử Vân Môn, người tu luyện tiến vào Động Thiên, trong vòng một năm tu vi Luyện Khí kỳ sẽ bước vào Trúc Cơ.  
Thêm ba bốn năm, có thể tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong, Vân Môn Động Thiên chính là phúc địa tu luyện, linh khí bên trong nhiều gấp mấy chục lần bên ngoài, đây cũng là phúc của đệ tử Vân Môn.  
Hiện tại, chỉ cần là đệ tử Vân Môn đều có thể tiến vào Vân Môn Động Thiên để tu luyện, đi vào đi.” Dương Bách Xuyên thuận miệng đổi La Phù Động Thiên thành Vân Môn Động Thiên, làm tất cả đệ tử Vân Môn đi vào tham quan.  
Đệ tử Vân Môn biết rõ cảnh giới tu luyện, bởi vì bọn họ tu luyện công pháp tu chân.  
Một đám nghe thấy Vân Môn Động Thiên có thể nhanh chóng tăng cảnh giới, một đám đỏ bừng mắt, vọt vào Vân Môn Động Thiên.  
Lúc này mặc dù võ cổ giả ở đây lag rõ cảnh giới tu luyện trong miệng của Dương Bách Xuyên, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Vân Môn đệ tử đỏ bừng như con thỏ, vọt vào bên trong cánh cửa ngũ quang thập sắc kia, bọn họ đều biết Vân Môn Động Thiên trong miệng Dương Bách Xuyên bất phàm.  
Nếu không sẽ không đến mức 500 đệ tử Vân Môn vọt vào Vân Môn Động Thiên.  
Trong lòng của các võ cổ giả trong sân đều ngứa ngáy, đều nghĩ đến 500 người đi vào cánh cửa kia. Rốt cuộc cánh cửa thần bí kia lớn đến mức nào, sẽ có quang cảnh như thế nào?  
Tất cả đều trợn to mắt nhìn Dương Bách Xuyên, gần như không ai có thể ngoại lệ.  
Nhưng bọn họ không phải đệ tử Vân Môn, rất muốn đi vào nhìn xem, nhưng Dương Bách Xuyên không nói gì, tất cả đều rất ngứa ngáy.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.