Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1960:




Wow, chỉ trong nháy mắt ư, có lẽ chỉ mất thời gian chưa đến năm hơi thở mà thôi.  
Chuyện này... Thủ đoạn thần tiên sao!  
Rất nhiều đệ tử Vân Môn nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt cả đám sáng lên, toàn thân đều run rẩy, quá kích động.  
Một số môn nhân tiến vào Vân Môn dậy sớm đương nhiên nhận ra Vương Tông Nhân là đệ tử thứ hai của môn chủ Dương Bách Xuyên.  
Hiện tại Vương Tông Nhân lại có thể ngự kiếm phi hành, thủ đoạn cỡ này xuất hiện, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng nghĩ bọn họ cũng là đệ tử Vân Môn, chẳng phải là nói, sau này cũng có thể giống như Vương Tông Nhân sao?  
Advertisement
Mà không ít người cũng có sắc mặt khó coi, toàn thân run rẩy, ví dụ như mẹ Ninh Kha.
Cái tát của Dương Bách Xuyên khiến cho gương mặt của Nguyên Tuyệt sư thái - một nhân vật thần tiên trong lòng của mẹ Ninh Kha sưng thành đầu heo, không thể phản kháng.  
Một câu chặt đứt hai chân ném ra khỏi Vân Môn mười dặm, khiến cho cháu gái và hai cháu trai của Nguyên Tuyệt hai chân gãy lìa, tất cả mọi người đều chấn động trước thủ đoạn thần tiên của Vương Tông Nhân.  
Lúc này, trong lòng mẹ của Ninh Kha không ngừng run rẩy, ánh mắt của mẹ Ninh Kha tràn đầy vẻ hoảng sợ, không thể tin nổi.  
Bà ta khong biết Dương Bách Xuyên sẽ đối xử với mình như vậy? Dù gì mấy năm trước con gái bà ta – Ninh Kha nói đã có bạn trai, mà bà ta vì lợi ích của gia tộc, nghe theo lời cháu gái Đường Tuyết Như định ra mối hôn sự này.  
Ai mà biết bạn trai của con gái mình lại mạnh như vậy?  
Bà ta biết lần này mình mắt mù rồi, Dương Bách Xuyên chỉ nói vài câu đã khiến cho Nguyệt Tuyệt không có sức phản kháng, bây giờ vẫn còn đang bị đánh.  
Thậm chí, ngay cả một đồ đệ của Dương Bách Xuyên cũng có thể phi thiên độn thổ, loại bản lĩnh này mới đúng là thần thiên chân chính.  
Vậy thì bản thân Dương Bách Xuyên sẽ lợi hại đến mức nào?  
Nghĩ đến đây, trong lòng mẹ Ninh Kha bắt đầu sụp đổ.  
Về phần ba của Ninh Kha – Ninh Cương, lúc này ông ta cũng không khác là bao, trong lòng đang hận chết vợ mình, sớm biết con rể mình mạnh mẽ như vậy thì ông ta còn lôi kéo quan hệ với Nguyên Tuyệt làm gì.  
Nhưng hiện tại, tất cả đã muộn rồi, Dương Bách Xuyên rõ ràng đã tức giận, chỉ có thể đợi trước mặt con gái mình, con rể tương lai sẽ nguôi giận.  
Vương Mộ Sinh và Vương Huyền Cơ ở một bên cũng trợn mắt nhìn, trong lòng vô cùng chấn động.  
Bọn họ chấn động bởi vì Vương Tông Nhân có thể phi thăng độn thổ, nhẹ nhàng đánh gãy chân ba người Đường Tuyết Như, phải biết ba người họ là võ giả cổ Tiên Thiên.  
Nhưng đối với Vương Tông Nhân thì bọn họ chẳng là cái thá gì, ngự kiếm phi hành đấy.  
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?  
Trơ mắt nhìn vương gia nhà mình bay về phía chân trời, trong tay còn xách theo ba người, nhoáng một cái đã quay trở về.  
Với bản lĩnh này, dù là ai thì cũng cho rằng đây là thần tiên.  
Là một người cha, Vương Mộ Sinh nhìn thấy bản lĩnh ngự kiếm phi hành của con trai mình, trong lòng kích động không thôi.  
Hai mắt của Vương Huyền Cơ cũng sáng lên.  
Vương Mộ Sinh và Vương Huyền Cơ không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, bọn họ đều nhìn được sự vui mừng trong mắt của đối phương, may mắn vì năm đó bọn họ đã để Vương Tông Nhân bái Dương Bách Xuyên làm thầy.  
Đồ đệ đã như vậy thì sư phụ có thể kém cỏi được sao?  
Trên người của Dương Bách Xuyên không hề có hơi thở tu vi, nhưng lúc này lại biến thành thâm sâu khó lường trong mắt của Vương Mộ Sinh và Vương Huyền Cơ.  
Quả thưc là Vương Tông Nhân ngự kiếm phi hành đã chấn động tất cả mọi người, đương nhiên có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Lục Tuyết Hi, thân là một người có tu vi Kim Đan, hơn nữa còn đến từ Sơn Hải Giới, cô chẳng xa lạ gì với việc ngự kiếm phi hành, bản thân cô cũng có thể làm được.  
Mà ngự kiếm phi hành của Vương Tông Nhân gián tiếp tôn lên vẻ thần bí của Dương Bách Xuyên.  
Trong mắt của mọi người, đồ đệ đã mạnh như vậy thì đương nhiên sư phụ còn lợi hại hơn.  
“Bộp bộp bộp ~”  
Ngô Mặc Thu đang ẩn thân vẫn không ngừng tát lên miệng Nguyên Tuyệt sư thái.  
Tiếng vả miệng vang vọng toàn trường.  
Đợi Vương Tông Nhân phục lệnh xong, Dương Bách Xuyên mới đưa mắt nhìn về phía Nguyên Tuyệt sư thái, âm thầm bảo Ngô Mặc Thu dừng tay.  
“Phụt ~”  
Sau khi Ngô Mặc Thu dừng tay, Nguyên Tuyệt sư thái phun ra một ngụm máu, trong máu có lẫn cả mấy cái răng.  
Lúc này, trong đầu bà ta là một mảng trống rỗng, tai như ù đi.  
Uất hận đan xen, hoảng sợ gào thét, một ngụm máu phun ra còn mang theo cảm xúc phức tạp.  
Bà ta không còn dáng vẻ kiêu ngạo dương oai, trong lòng chỉ có duy nhất một câu nói ‘Núi cao còn có núi cao hơn’, một hư cảnh đỉnh phong như bà ta cũng không phải là vô địch. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.