Ngô Mặc Thu hành động âm thầm, không nghe được Dương Bách Xuyên ra lệnh ngừng tay thì đương nhiên sẽ không dừng vả miệng Nguyên Tuyệt, cô cảm nhận được sát ý trong lòng tiên sinh nên bàn tay vả miệng Nguyên Tuyệt không hề nương tay chút nào, mấy cái tát vào mặt Nguyên Tuyệt đến một cái răng cũng không còn.
Về phần lúc đầu Nguyên Tuyệt ngông cuồng tự cao tự đại thì từ sâu trong nội tâm không ngừng bốc lên khí lạnh, bà ta không ngờ bà đường đường là tu vi Hư Cảnh đỉnh phong, vốn tưởng rằng đã đứng ở đỉnh kim tự tháp của võ cổ giả, có thể trấn áp hết thảy.
Cũng không ngờ thế mà sẽ bị Dương Bách Xuyên lạnh lùng phun ra hai chữ vả miệng liền thật sự bị vả miệng.
Mà điều sợ hãi chính là, Nguyên Tuyệt phát hiện trên người bà ta giống như có một ngọn núi lớn đè lên, cơ thể không thể động đậy chút nào, cho dù bà ta dùng hết toàn lực thôi thúc nội lực vẫn vô ích.
Nguyên Tuyệt thật sự sợ hãi, rõ ràng nhìn Dương Bách Xuyên đứng cách bà ta bốn năm mét, nhưng anh vừa nói thì bà ta cũng theo đó bị vả miệng ngay.
Giờ khắc này, bà ta biết mình đã đụng phải nhân vật thần tiên thực sự, nhưng trong lòng hối hận cũng đã muộn.
Ngay cả muốn mở miệng cầu xin tha thứ cũng không có cơ hội, trên mặt trái phải cứ liên tục bị tát không ngừng, muốn kêu lên cầu xin tha thứ cũng không thể.
Lúc này, anh em Doãn Thạch và Đường Tuyết Như đang ở bên cạnh Nguyên Tuyệt, sau khi khi khiếp sợ phản ứng lại, trước tiên nhào về phía Dương Bách Xuyên, trong miệng rống to: “Dừng tay.”
Advertisement
Ba người đều biết là Dương Bách Xuyên đang giở trò, Đường Tuyết Như là đệ tử của Nguyên Tuyệt, anh em Doãn Thạch là cháu trai của Nguyên Tuyệt, đương nhiên không thể nhìn Nguyên Tuyệt bị sỉ nhục vả miệng như thế.
Mặc dù không biết Dương Bách Xuyên thi triển thủ đoạn gì mà làm được như vậy, thế nhưng cũng không thể mặc kệ, cộng thêm trong mắt ba người, Dương Bách Xuyên căn bản không có bất kỳ tu vi gì, nghĩ chỉ cần bắt được Dương Bách Xuyên thì đương nhiên sẽ chiếm thế thượng phong.
Khi ba người nhào lên đánh tới, Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “A Nhân, cắt đứt hai chân của ba người bọn họ, ném ra khỏi Vân Môn mười dặm.”
Hôm nay có bà nội ở đây, Dương Bách Xuyên không muốn dính máu, nếu không anh sẽ trực tiếp gi ết chết ba người.
Nguyên nhân hậu quả anh đã nghe được từ xa, cũng gần đúng như phán đoán trong lòng, Đường Tuyết Như là chị họ của Ninh Kha và mẹ Ninh Kha phối hợp lại để cùng nhau tính kế Ninh Kha.
Mà anh em Doãn Thạch này lúc trước cũng tham lam để mắt tới người phụ nữ của mình mà không hề kiêng kỵ gì.
Dựa vào những thứ này thì ba người đã đủ đáng chết, chỉ là hôm nay có bà nội ở đây anh nhịn xuống ý muốn giết người, để Vương Tông Nhân chặt đứt hai chân ném ra khỏi Vân Môn mười dặm xem như trừng phạt.
“Vâng, sư phụ.” Vương Tông Nhân đã chướng mắt ba người bọn họ lâu rồi, cậu ta đi theo phía sau sư phụ, chờ mệnh lệnh.
Dứt lời dưới chân chợt lóe, Vương Tông Nhân xông thẳng về phía ba người, trong lòng cười lạnh: “Thứ gì đây? Sư phụ ta sao có thể tự mình ra tay với những thứ bụi đời như các ngươi chứ?”
Mà giờ phút này, trong mắt mọi người chỉ thấy bóng dáng Vương Tông Nhân hóa thành tàn ảnh, lập tức biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, anh em Doãn Thạch và Đường Tuyết Như nhào về phía Dương Bách Xuyên kêu lên thảm thiết.
“A a~”
“Răng rắc...”
Từng tiếng xương gãy vang vọng lương đình.
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động.
Chỉ thấy ba người Đường Tuyết Như và anh em Doãn Thạch đều nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, trên hai chân mỗi người đều có vết máu.
Lúc này mọi người nhìn thấy một cảnh tượng thần tích, chỉ thấy bóng dáng Vương Tông Nhân lóe lên, ngay sau đó kim quang trên người cậu ta chợt lóe, xuất hiện một thanh cổ kiếm oai phong đón gió.
Sau một khắc, Vương Tông Nhân nhảy lên phi kiếm to lớn, hướng về phía ba người đang kêu thảm thiết trên mặt đất, hai tay cậu ta nắm chặt vào khoảng không, ba người liền bị Vương Tông Nhân nắm trong tay, nói chính xác là hút vào trên hai tay.
Nhanh chóng dễ dàng, ngự kiếm phi hành biến mất ở chân trời.
Trong mắt mọi người, Vương Tông Nhân đạp lên phi kiếm vèo một cái đã không thấy tung tích.
Rất nhiều người trong lòng chỉ có một suy nghĩ - thủ đoạn thần tiên, ngự kiếm phi hành.
Tất cả mọi người còn đang khiếp sợ, một đạo lưu quang từ chân trời bắn tới, trực tiếp rơi xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.
Không phải là Vương Tông Nhân vừa đi đã trở về rồi đấy chứ?
“Sư phụ, đã ném ra ngoài mười dặm rồi.” Vương Tông Nhân ôm quyền phục mệnh với Dương Bách Xuyên.
Giờ khắc này, trong lòng mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh.
Ngoài mười dặm?