Về chuyện con trai Dương Quốc Trung, bà đã nói với cháu trai là Dương Bách Xuyên, trong lòng cũng thả lòng. Nhưng con trai làm lính mà mọi tin tức lại biến mất hết, trong lòng vẫn có một nút thắt.
Bây giờ nhìn thấy chiến hữu vào sinh ra tử của con trai, nghe cậu ta bái lạy thì không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng cũng hoàn toàn thoải mái.
“Con à, đứng lên đi.” Bà run rẩy đứng dậy, hai tay đỡ Vương Mạc Sinh.
Mà Vương Mạc Sinh lại quỳ lần thứ hai, đỏ mắt nói: “Mẹ, anh Quốc Trung vì con mà… Hôm nay là con trai Vương Mạc Sinh lễ bái với mẹ, xin nhận một lạy của Mạc Sinh, từ lâu người đã là mẹ trong lòng Mạc Sinh, mấy năm nay Mạc Sinh hổ thẹn trong lòng, không dám gặp mẹ…”
Đường đường là lão đại đội đặc chiến Thiết Huyết, cũng là người đàn ông đầy nhiệt huyết, lúc này lại bày tỏ tình cảm chân thành.
“Được rồi, được rồi, mẹ nhận đứa con này, nhanh đứng lên đi.”
Dương Bách Xuyên ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng xem như buông xuống tâm sự, anh biết mặc dù ngoài miệng bà nội không nói gì nhưng vẫn chưa buông xuống chuyện của cha. Nếu như anh nói cho bà biết chuyện ba mẹ mất hết thì bà sẽ không đứng vững như trước.
Bây giờ Vương Mạc Sinh là nhân chứng năm đó cha biến mất đến đây, bái biệt bà thay cha thì mới cởi được nút thắt trong lòng bà nội, sau này cũng có thể trấn an bà, càng tốt hơn cho cơ thể.
Cuối cùng bà nội đứng lên, nâng Vương Mạc Sinh dậy sau đó kéo Vương Mạc Sinh ngồi vào chỗ, sau đó nói với Dương Bách Xuyên: “Cháu đi chào hỏi các bậc cha mẹ đi, người ta tới cửa là khách, đừng mất lễ tiết.”
Dương Bách Xuyên gật đầu vâng dạ, ý bảo đám người Vương Huyền Cơ ngồi vào chỗ, trong lời bà còn có ý nói mình đừng kích động.
Anh biết tính bà nội rất tốt, khuyên mình đừng kích động cho thấy bà lão mà Ninh Kha dẫn đến rất quá đáng.
Anh cười lạnh một tiếng, hết lần này tới lần khác không qua chào hỏi bà lão và cả nhà Ninh Kha ngồi bên cạnh mà đi sang bên kia, bắt đầu chào hỏi từ nhà Độc Cô Vô Tình.
Dương Bách Xuyên không thèm nhìn nhà Ninh Kha ngồi bên cạnh mà đi vòng sang bên kia khiến mặt Ninh Kha trắng bệch không gì sánh được.
Mà vợ chồng trung niên bên cạnh Ninh Kha là cha mẹ cô, cảm nhận được cả người con gái đang run rẩy, mẹ của Ninh Kha - Vu Tĩnh Văn đưa tay nắm lấy tay con gái an ủi, bà nhìn chồng là Ninh Cương một cái thì thấy mắt chồng đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm người trung niên vừa quỳ hành lễ với bà Dương Bách Xuyên.
Nhà họ Ninh là nhà có địa vị trong quân đội phía Nam, đương nhiên khá quen người trong quân đội.
Vương Mạc Sinh vừa đến, Ninh Cương đã nhận ra, há nào lại không biết đại lão đội đặc chiến Hoa Hạ chứ, nhưng mà không ngờ Vương Mạc Sinh lại hành lễ với bà nội Dương Bách Xuyên, còn gọi là mẹ.
Giờ khắc này Ninh Cương vô cùng cay đắng, hung hăng trừng mắt nhìn vợ bên cạnh, biết thế thì cần gì phải nghe lời vợ mà đưa theo cao nhân Nga Mi gì đó chứ?
Lần này xem ra con rể mà con gái chọn có quan hệ rất rộng.
Không nói đến sự thay đổi của từng người nhà họ Ninh, đối với việc Dương Bách Xuyên hoàn toàn không thèm để ý, bà lão và một nữ hai nam thanh niên bên cạnh đen cả mặt.
Dương Bách Xuyên thì không quan tâm cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng đến trước mặt Độc Cô Văn chào hỏi.
Một nhóm người nhà họ Độc Cô đều cảm thấy vui vẻ về việc Dương Bách Xuyên chủ động chào hỏi, gia tộc Độc Cô chính là Độc Cô Vô Tình làm chủ, bây giờ mời trưởng bối tới đây cũng là phép lịch sự nên làm.
Là chú hai của Độc Cô Vô Tình, Độc Cô Văn đương nhiên sẽ không nói gì, hơn nữa mấy năm nay một vài đệ tử của nhà họ Độc Cô gia nhập Vân Môn – ông ta rõ ràng nhất, Vân Môn có thế lực cỡ nào.
Dương Bách Xuyên chào hỏi từng người trong nhà, tất cả đều vô cùng lễ phép, cho mấy người phụ nữ trong nhà đầy đủ mặt mũi, khiến bọn họ cảm động không thôi.
Về phần Ninh Kha, giờ phút này trong lòng cô ta cũng đã run rẩy, nước mắt ẩn chứa trong hốc mắt, trong lòng vô cùng ấm ức.
Nhà họ Đường là chỗ dựa vững chắc đứng sau thế giới cổ võ chính là Nga Mi, đương nhiên không dám đắc tội với Đại trưởng lão Nguyên Tuyệt toạ trấn Nga Mi, hơn nữa Nguyên Tuyệt bế quan mười năm cũng đã đạt tới Hư Cảnh đỉnh phong, đây chính là nhân vật thần tiên rồi.
Lần này cô ta hết sức phấn khởi về nhà, vốn muốn tìm ba mẹ để bàn bạc chuyện hạnh phúc cả đời của mình, ai mà ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim?
Đi theo các cô là mẹ và cháu gái của sư phụ, cũng là chị họ của Ninh Kha - người nhà họ Đường ở miền Nam, cũng là thế gia võ cổ.
Dựa theo lời mẹ nói, không ngờ trong lúc cô ta không hề hay biết, bà ta đã hứa gả cô ta cho cháu trai thứ hai của sư phụ của chị họ Đường Tuyết Như là Doãn Thạch.
Mà sư phụ của chị họ Đường Tuyết Như lại là Đại trưởng lão Nguyên Tuyệt sư thái của Đại tông môn võ cổ - Nga Mi, nghe nói đã bế quan mười năm, mới xuất quan mấy tháng trước.
Lần này khi Ninh Kha về nhà, Nguyên Tuyệt sư thái muốn đến đốc thúc hôn sự của Ninh Kha và cháu trai thứ hai là Doãn Thạch.
Sau khi Ninh Kha biết chuyện này, cô ta suýt chút nữa bị làm cho tức chết, cãi nhau với mẹ mình một trận lớn, tính tình Ninh Kha nóng nảy, nói thẳng là cô đã có bạn trai, là Dương Bách Xuyên, lần này chính là đến để bàn chuyện cưới gả.
Làm mẹ, bà ta cũng biết tính tình của con gái mình, nhưng bà ta cũng đã đồng ý hứa gả Ninh Kha cho cháu trai của Nguyên tuyệt sư thái Nga Mi, làm sao dám huỷ hôn ước chứ?
Nhà họ Đường là chỗ dựa vững chắc đứng sau thế giới cổ võ chính là Nga Mi, đương nhiên không dám đắc tội với Đại trưởng lão Nguyên Tuyệt toạ trấn Nga Mi, hơn nữa Nguyên Tuyệt bế quan mười năm cũng đã đạt tới Hư Cảnh đỉnh phong, đây chính là nhân vật thần tiên rồi.