Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1955:




Bên cạnh bà lão này là một cô gái và hai gã thanh niên, vẻ mặt kiêu căng vô cùng, trong đó một gã thanh niên cứ nhìn thoáng qua Ninh Kha, trong ánh mắt đầy vẻ dâm dê.  
Dương Bách Xuyên hừ một tiếng trong lòng, lập tức nghĩ thầm: “Thu Nhi, nhanh đến đây gặp tôi!”  
Hắn và ba quỷ tu tâm ý tương thông, ở trong lòng gọi Ngô Mặc Thu.  
Mặc dù bây giờ anh không có tu vi, nhưng không có nghĩa là không có thực lực, nếu như muốn chèn ép người thì cũng không cần anh tự mình ra tay. Bây giờ quỷ tu Ngô Mặc Thu được xem là người có tu vi cao nhất Vân Môn, có thể so với Kim Đan đại viên mãn, có Kim Đan ở Địa Cầu là năng lực ngất trời đến mức nào chứ?  
Advertisement
Huống chi còn có nhị đồ đệ Vương Tông Nhân cũng là tu vi Kim Đan trung kỳ, Lục Tuyết Hi cũng là tu vi Kim Đan sơ kỳ.  
Tam đại Kim Đan tọa trấn Vân Môn quả nhiên có thể nói là kh ủng bố, đúng là không biết những người này lấy đâu ra dũng khí dám làm càn ở Vân Môn.  
Dương Bách Xuyên vốn nghĩ là cha mẹ Ninh Kha cố ý gây khó dễ, nhưng mà quan sát một chút thì phát hiện vấn đề không phải ở cha mẹ Ninh kha, chính xác mà nói là ở trên người bà lão sáu mươi tuổi kia.  
Advertisement
Nhìn đi, giọng nói nghe loáng thoáng kia là của bà lão chứ không phải cha mẹ Ninh Kha  
“Thu Nhi kính chào tiên sinh!”  
Một trận gió âm thổi qua, Ngô Mặc Thu đã xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, lúc vừa mới hiện chân thân, Dương Bách Xuyên đã nói: “Không cần hiện thân. “  
Ngay lập tức hỏi: “Mấy ngày nay em khôi phục ra sao?”  
Ngô Mặc Thu nói: “Tiên sinh, Thu Nhi đã hoàn toàn khôi phục, cảm ơn tiên sinh đã quan tâm, có chuyện gì để Thu nhi làm ạ?” Ngô Mặc Thu cảm nhận được hình như tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất xấu, nhỏ giọng hỏi.  
“Đúng là có chút chuyện nhỏ, lát nữa chỉ cần nghe theo lệnh của anh, thì ra bà lão trong đình nghỉ mát là Hư Cảnh đỉnh phong, bảo sao dám lên mặt với bà nội, được lắm.”  
Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện với Ngô Mặc Thu vừa lẩm bẩm, lúc anh đến gần đình nghỉ mát mới phát hiện bà lão kia là cổ võ giả Hư Cảnh, từ khí tức  thì có lẽ mạnh hơn Tửu Tiên lão đầu không ít, thảo nào lại cao ngạo như thế.  
Đáng tiếc hôm nay lão bất tử cao ngạo sai chỗ rồi.  
Anh cũng không ngờ trong giới võ cổ còn có người là Hư Cảnh đỉnh phong.  
“Thu Nhi tuân mệnh!” Ngô Mặc Thu khôn khéo đi theo bên cạnh Dương Bách Xuyên, ẩn thân trong bóng tối.  
Lúc bước vào đình nghỉ mát, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Độc Cô Vô Tình và một ông lão sáu mươi tuổi, đó là Độc Cô Văn - chú hai lúc trước tới Vân Môn cầu xin, cũng là chú hai của Độc Cô Vô Tình.  
Nhìn qua một hàng là Lâm Hoan và cha mẹ, sau đó Bộ Thanh Mai và một đôi vợ chồng trung niên, nhìn rất đơn giản, trong hoàn cảnh này lại hơi thận trọng. Dương Bách Xuyên cũng hiểu, nhà Bộ Thanh Mai cũng xuất thân nhà nông như anh, hơi thận trọng cũng là chuyện trường.  
Cuối cùng nhìn Triệu Nam và Lục Tuyết Hi đứng sau lưng bà nội, lúc này vẻ mặt hai người đều lạnh lùng, xem ra chuẩn bị trở mặt, đương nhiên đối tượng trở mặt là bà già Hư Cảnh đỉnh phong và hai thanh niên bên cạnh bà ta.  
Dương Bách Xuyên nhìn lướt qua, trong lòng càng tức giận, lúc trước còn tưởng rằng chỉ có gã thanh niên trong đó dâm dê nhìn Ninh Kha, bây giờ vừa nhìn đã thấy thanh niên còn lại nhìn chằm chằm Triệu Nam và Lục Tuyết Hi không kiêng nể gì.  
Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên tức giận.  
Anh nhìn ra được nếu không phải Triệu Nam và Lục Tuyết Hi bị bà nội kiềm chế lại thì đã bùng nổ từ lâu.  
Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San ôm đứa nhỏ đứng bên cạnh, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào thì mở miệng muốn nói cái gì, nhưng lại bị ánh mắt Dương Bách Xuyên ngăn lại.  
Chuyện của anh thì anh giải quyết, hôm nay anh lại muốn xem xem chỉ là Hư Cảnh giới võ cổ thì có thể làm nên cơm cháo gì, đã đến địa bàn Vân Môn mà không cho người Vân Môn mặt mũi, muốn diễn cảnh khách áp chủ, Dương Bách Xuyên sẽ cho bà ta hài lòng.  
Dương Bách Xuyên cười với bà nội: “Bà nội, cháu tìm bà khắp nơi cũng không thấy, thì ra chạy đến đây, vậy bà nội, cháu giới thiệu cho bà một người.”  
Dương Bách Xuyên tự nói, ánh mắt không hề nhìn bà lão hay người nào ở bên cạnh, nói xong đi đến cạnh Vương Mạc Sinh ở phía sau: “Chú Vương, đây là bà nội của cháu.”  
“Bà nội, đây là chiến hữu của cha, là chú Vương Mạc Sinh, cũng là cha của A Nhân, là người mà cháu muốn giới thiệu cho bà.” Dương Bách Xuyên giới thiệu xong thì tránh ra.  
Thật ra đây là lần đầu tiên Vương Mạc Sinh nhìn thấy mẹ của chiến hữu vào sinh ra tử - Dương Quốc Trung của mình, ông muốn đến thăm từ lâu, nhưng trong lòng lại có lỗi nên kéo dài đến bây giờ.  
Ánh mắt ông đỏ lên, quỳ gối trước mặt bà nội Dương Bách Xuyên, nói: “Mẹ, xin nhận một lạy của đứa con bất hiếu “Dương Quốc Trung” này.” Nói xong câu này, Vương Mạc Sinh khóc không thành tiếng, ông đang lạy mẹ thay cho chiến hữu Dương Quốc Trung, lần lạy này mất đến ba mươi năm.  
Dương Bách Xuyên nhìn thấy bà nội ngồi trên ghế vốn đang mở nụ cười miễn cưỡng, lúc này cả người run rẩy đứng dậy, nước mắt chảy ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.