Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1953:




Triệu Viễn Thành bị ông cụ nhà mình tát một cái, không chút nương tay, ông ta thủi thân vô cùng, mặt cũng nóng lên. Tốt xấu gì cũng đã mấy chục tuổi, bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, đúng là mất mặt.  
Nhưng... Ông ta không thể nổi giận, Triệu Trường Sinh là cha ông đó.  
Chỉ có Triệu Viễn Hiền là nhìn ra ông cụ đang quyết tâm muốn ôm lên đùi cháu rể Dương Bách Xuyên này, ông cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ: “Có con gái tốt hạnh phúc thế đấy, anh cả lo liệu việc nhà bao nhiêu năm, bây giờ xem ra phong thủy luân chuyển rồi.”  
Lúc này Triệu Viễn Hiền cũng không dám làm trái lời ông cụ, không nói một câu nào, trầm mặc là vàng, đó mới là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần ông cụ ở đây thì không có chỗ cho anh em họ làm chủ, đi theo bước của ông cụ mới là thượng sách.  
Advertisement
Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Trường Sinh nổi giận đùng đùng đánh Triệu Viễn Thành, trong lòng vui vẻ, anh thấy được ý tốt của Triệu Trường Sinh dành cho mình.  
Trong lòng biết thì biết, nhưng sẽ không nói ra, vội vàng đi qua dỗ ông cụ bớt giận.  
Sau đó Triệu Trường Sinh hừ lạnh, nói nể mặt Dương Bách Xuyên đã khuyên bảo, về sau không cho phép người nào trong nhà họ Triệu nhúng tay vào hôn sự của Dương Bách Xuyên và cháu gái Triệu Nam.  
Hôn sự này là do ông và Vương Huyền Cơ tự mình định ra, không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ làm khó Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên nghe Triệu Trường Sinh nói xong, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng là cáo già, bậc thầy đối nhân xử thế, những lời này không chỉ bày tỏ thiện ý với mình mà còn gián tiếp nịnh nọt Vương Huyền Cơ.”  
Nhưng mà trong lòng anh rất vui vẻ, xem ra cửa ải này của nhà họ Triệu có thể dễ dàng vượt qua.  
Kế tiếp phải xem thái độ của bốn nhà Độc Cô Vô Tình, Lâm Hoan, Bộ Thanh Mai và Ninh Kha.  
Sau khi mọi người chào hỏi lẫn nhau thì đến quãng trường dưới sự chỉ đường của Dương Bách Xuyên.  
Lúc đến quảng trường sau núi, tất cả đệ tử Vân Môn đều đến đông đủ, mấy năm nay dưới sự nỗ lực của đám người Lục Tuyết Hi và Độc Cô Vô Tình, đệ tử Vân Môn đã tăng lên năm trăm.  
Mấy năm nay, rất nhiều đệ tử có tu vi khá được rải rác khắp thế giới, bảo vệ an toàn tài sản của quốc tế Vân Kỳ, còn có bộ phận tìm kiếm thiên tài địa bảo cho Vân Môn, có người bảo vệ an toàn của một vài cấp cao của Quốc tế Vân Kỳ.  
Bây giờ Quốc tế Vân Kỳ nổi danh toàn cầu, là đế quốc thương nghiệp chân chính, một vài người cấp cao không có tu vi, cũng không xuất thân từ Vân Môn, đương nhiên cần bảo vệ an toàn cho họ.  
Sau khi Dương Bách Xuyên quay về, vốn định gặp tất cả đệ tử mới và cũ của Vân Môn nên mới có đại điển Vân Môn hôm nay.  
Trở về vài ngày, còn rất nhiều đệ tử Vân Môn chưa từng gặp Dương Bách Xuyên - vị môn chủ có vô số truyền thuyết này.  
Quảng trường sau núi mới được xây dựng nên, ra là quảng trường thôn Vân không phù hợp để đệ tử tu luyện,... Vậy nên mấy người Lục Tuyết Hi thảo luận xong thì bắt tay xây dựng quảng trường sau núi.  
Đương nhiên ngọn núi đó chính là ngọn núi năm đó Tửu Tiên lão đầu tử ở, cũng là núi chính của thôn Vân, không tính là cao lớn, nhưng mà vào núi thì phải đi sâu vào.  
Mấy năm nay Vân Môn xây dựng rất nhiều đình viện ở phía sau núi là để thuận tiện cho việc tu đạo, bây giờ Lục Tuyết Hi thường xuyên ở lại phía sau núi, thay cho Tửu Tiên lão đầu lúc trước.  
Dương Bách Xuyên biết Lục Tuyết Hi làm vậy là để bảo vệ Vân Môn, bây giờ tu vi của chị em nhà họ Lục đã đạt Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.  
Chị em các cô là song hồn cộng sinh một thể, đương nhiên tu vi tăng rất nhanh, lúc trước các cô đã có tu vi Kim Đan, bây giờ chẳng qua là khôi phục tu vi cảnh giới mà thôi.  
Vậy nên chị em nhà họ Lục chưa từng trải qua thiên kiếp Kim Đan.  
Còn tất cả những người khác trong Vân Môn đều có tu vi Trúc Cơ, trong đó Độc Cô Vô Tình có tu vi cao nhất, đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn, còn chút nữa là thiên khiếp Kim Đan.  
Lần này Dương Bách Xuyên tính để cho đệ tử Vân Môn đều đạt tu vi đến Trúc Cơ hậu kỳ, tất cả đều bước vào Kim Đan.  
Mà đại điển Vân Môn hôm nay có ý nghĩa vô cùng quan trọng, thể hiện trước mặt mọi người là một trong những mục đích.  
Nói thật đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên đến quảng trường sau núi, nhìn thấy mấy trăm đệ tử Vân Môn hội tụ ở trên quảng trường, thật ra trong lòng anh cũng rất kích động, năm đó thành lập Vân Môn, nay lại có quy mô thế này.  
Nhưng mà anh cũng biết những thứ này đều là nỗ lực của Lục Tuyết Hi, càng hổ thẹn với mọi người.  
Sau khi bước lên quảng trường, từ xa xa, Dương Bách Xuyên đã thấy một pho tượng bạch ngọc cao khoảng ba mét, pho tượng kia giống sư phụ Vân Thiên Tà như đúc, đó là pho tượng lão đầu tử Vân Thiên Tà.  
Năm đó Dương Bách Xuyên khắc pho tượng của lão đầu tử, đã nói với mọi người đây là tượng của tổ sư gia Vân Môn.  
Bây giờ xem ra mọi người làm khá tốt.  
Trần Bảy Roi thấy đám người Dương Bách Xuyên đến, vội vàng đi tới: “Môn chủ!”  
“Ông Trần, pho tượng tổ sư gia này là bút tích của ai?” Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm pho tượng, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.