Sau khi kể xong, Dương Bách Xuyên nhìn chị Mai và hỏi: "Chị Mai à, hiện tại chị ở trạng thái cá Rồng có thể ra khỏi nước được không? Nếu được thì ngày mai em sẽ đưa chị ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhé?"
Chị Mai nghe vậy thì cực kỳ kích động, gật đầu lia lịa: "Tất nhiên là được. Hiện tại trong cơ thể chị có sức mạnh chống đỡ, cho dù vào sa mạc cũng không sao, nhưng mà..."
Nói đến đây, chị Mai nhìn đuôi cá của mình, rầu rĩ nói: "Hay là thôi vậy, chờ khi nào đuôi cá biến mất, chị ra ngoài cũng không muộn."
Dương Bách Xuyên nhếch môi cười: "Chuyện này có gì khó đâu? Bên ngoài đang là mùa hè, ngày mai em sai người tìm cho chị một chiếc váy dài là có thể che được đuôi cá. Dù sao bây giờ chị cũng có tu vi trong người, chỉ cần chị chú ý một chút sẽ không bị phát hiện, không sao đâu.
Chị cứ thăm thú xung quanh Vân Môn. Dù sao bây giờ em đã trở về, tạm thời bị mất tu vi, mà em cũng muốn ở nhà với bà nội. Có em ở đây, không có vấn đề gì hết."
"Được, cảm ơn em." Chị Mai mỉm cười, hai mắt sáng long lanh.
Advertisement
"Giữa chị em mình còn cảm ơn gì chứ." Dương Bách Xuyên nói xong cứ cảm thấy là lạ, nghe có vẻ mập mờ. Nhưng nói cũng đã nói rồi, mà quả thật anh cũng có thiện cảm với chị Mai, không có gì phải che giấu.
Chị Mai thoáng sửng sốt, bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào. Tuy nhiên, cô ấy cũng biết hiện tại mình nửa người nửa yêu nên không thể nói gì với Dương Bách Xuyên. Nhất thời không khí trở nên tĩnh lặng.
Dương Bách Xuyên lờ mờ đoán được chị Mai có bóng ma tâm lý vì trạng thái nửa người nửa yêu, nhưng anh cũng chẳng có cách nào. Điều anh có thể làm là giúp đối phương tăng tu vi, hi vọng đuôi cá sớm ngày biến mất, đến lúc đó cô ấy sẽ không còn bóng ma tâm lý.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý: "Chị Mai lên bờ với em, em tặng chị cái này."
Dứt lời Dương Bách Xuyên đi về phía cung điện. Chị Mai hơi nghi hoặc nhưng vẫn đi theo.
Một đám cá Rồng thấy chị Mai rời đi thì lập tức xúm lại phía sau cô ấy, dường như muốn đi theo.
Chị Mai phát ra một tiếng hét dài như âm thanh của cá heo, nhưng êm ái hơn tiếng cá voi. Ngay sau đó, đàn cá Rồng ra khỏi cung điện, trở về hồ cá Rồng.
Mà Dương Bách Xuyên và chị Mai cũng bơi lên bờ.
Sau khi lên bờ, Dương Bách Xuyên thấy cháu gái ngủ trong chậu to đã tỉnh lại, vậy mà không khóc không quậy. Đôi mắt đen nhánh mở to, tràn đầy linh khí đang quan sát xung quanh. Không biết cô bé có biết bên ngoài là thế giới như thế nào không nhỉ?
Tên họ Dương nào đó trông thấy cháu gái mới nhớ ra mình và chị Mai trò chuyện đã quên bẵng cô bé, anh lập tức xấu hổ. May mà nơi này là không gian bình Càn Khôn, nếu em gái và Lưu Tích Kỳ biết mình bỏ con gái rượu của họ trên hồ cá Rồng rồi chạy đi tán gái... Khụ khụ, là xuống đáy hồ cá Rồng thám hiểm, gặp bạn cũ... thì bọn họ nhất định sẽ không tha cho mình.
Anh cũng nhớ ra bà nội còn đang gặp mấy người phụ nữ của mình, lập tức sốt sắng, bèn ôm cháu gái vào lòng rồi vẫy tay một cái. Một quả linh đào xuất hiện trong tay, Dương Bách Xuyên đưa cho chị Mai: "Chị Mai, em tặng chị quả linh đào này, hi vọng nó hỗ trợ cho tu vi của chị, giúp chị sớm ngày hoàn thành hóa hình. Đây là con của em gái em, em đưa con bé ra ngoài đã lâu nhưng lại quên mất. Em về trước đây, ngày mai em lại đến thăm chị."
Chị Mai nhìn thấy Tiểu Mạn Mạn liền bị vẻ đáng yêu của cô bé thu hút, ai dè Dương Bách Xuyên lại bảo anh đặt cô bé trên bờ nãy giờ. Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cô ấy chỉ lắc đầu cười khổ: "Em đó, vô tâm quá đấy! Bé cưng đáng yêu như vậy mà em nỡ đặt trong chậu rồi mặc kệ, lại còn ở trên bờ hồ? Chuyện của chị là chuyện nhỏ, em mau đưa bé về đi! Thời gian lâu như vậy, đừng để ba mẹ cô bé lo lắng!"
Dương Bách Xuyên hơi lúng túng, dứt khoát dúi linh đào vào tay chị Mai, sau đó thầm niệm trong đầu, đưa Tiểu Mạn Mạ ra khỏi không gian bình Càn Khôn. Đâu phải anh sợ ba mẹ của Tiểu Mạn Mạn lo lắng, mà anh nghĩ rằng hẳn là bà nội đã nói chuyện với mấy người phụ nữ xong, anh vội vàng muốn biết kết quả.
Dương Bách Xuyên về đến nhà, nhìn giờ thì thấy đã hơn hai giờ sáng. Anh rất vô trách nhiệm đặt Tiểu Mạn Mạn lên giường, sau đó nôn nóng nói: "Tiểu Mạn Mạn ngủ ngoan nhé, bác phải đi tìm cụ nội của con nghe ngóng chuyện chung thân đại sự, lát nữa bác sẽ đến thăm con. Con phải ngoan nhé!"
Dứt lời tên họ Dương nào đó liền ra khỏi phòng, vội vàng đi đến phòng của bà nội.
Nhưng lúc anh đến thì phòng của bà nội đã tắt đèn, rõ ràng là cuộc họp đã kết thúc.
Không biết kết quả như thế nào, hiện tại trong lòng anh ngứa như mèo cào.
Dương Bách Xuyên đứng trước cửa phòng bà nội. Hay là vào hỏi nhỉ? Nhưng anh lại sợ quấy rầy bà nội nghỉ ngơi. Mà không hỏi thì anh rất khó chịu, vì vậy cứ lượn lờ trước cửa.
Lúc này, trong phòng vang lên giọng nói của bà nội: "Thằng nhóc thúi vào đi!"
Nghe bà nói vậy, Dương Bách Xuyên mừng thầm. Thì ra bà nội chưa ngủ mà vẫn đang chờ anh.
Dương Bách Xuyên đẩy cửa ra, quả nhiên thấy đèn ngủ sáng lên, bà nội cười híp mắt nhìn anh.
"Bà ơi, sao bà lại biết là cháu vậy? Hì hì." Dương Bách Xuyên cười hì hì hỏi.