Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1932:




Núi Linh Đào cộng thêm cây mẹ là mười cây, có nguồn năng lượng của nước Sinh Mệnh tưới cây, anh sẽ thường xuyên được thu hoạch Linh Đào, đây có thể xem như là may mắn lớn nhất mà bình Càn Khôn mang lại cho anh.  
Núi Linh Đào không có thay đổi gì, Dương Bách Xuyên đi thăm Vượng Tử, phát hiện nó vẫn đang ngủ say tiến hóa, nhưng khí tức tản ra đã tăng nhiều so với mấy năm trước, có lẽ là tiến hóa huyết mạch cũng sắp xong rồi.  
Sau khi quan sát một vòng bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện ra thay đổi chỗ nào, vẫn giống hệt như lúc trước, xung quanh là một mảnh hỗn độn, khiến cho người ta lúc nào cũng sẽ mơ tưởng viễn vông, anh muốn biết phía sau không hỗn độn này còn có cái gì nữa?  
Cuối cùng, Dương Bách Xuyên trở lại điểm bắt đầu – Hồ Cá Rồng.  
Advertisement
Nhìn qua thì hồ Cá Rồng không có gì thay đổi cả, vẫn rộng lớn như vậy, đá Sinh Mệnh giữa con suối vẫn tràn đầy sức sống, phía trên còn dư lại hai giọt nước Sinh Mệnh, bảy giọt đã dùng để tẩy tủy cho cháu gái anh.  
Bổ sung đầy đủ nước Sinh Mệnh cần chín ngày, mỗi một giọt là một ngày một đêm.  
Nhìn hồ Cá Rồng, Dương Bách Xuyên nhíu mày, anh luôn có cảm giác hồ Cá Rồng hôm nay có chút khác thường.  
Đứng quan sát một lúc, cơ thể Dương Bách Xuyên chấn động, đột nhiên anh nghĩ tới chỗ nào đó không đúng.  
Hồ Cá Rồng bình thường, nhưng lại không bình thường.  
Trước kia anh tiên vào, cá Rồng trong hồ sẽ phát hiện ra đầu tiên, nhất là cá Rồng đầu đàn khổng lồ kia sẽ bơi xung quanh anh.  
Vậy mà hôm nay, anh đã vào lâu như vậy nhưng lại không thấy con cá nào, chứ đừng nói đến cá Rồng vương.  
Cảm giác lần này bình Càn Khôn tiến thăng cấp sẽ có biến hóa, nước Sinh Mệnh từ sáu lên chín giọt, chất lượng nước cũng cao hơn, ngoại trừ điều này thì anh cũng không phát hiện ra điều gì nữa.  
Nhưng linh cảm nói cho Dương Bách Xuyên biết, sau khi bình Càn Khôn cắn nuốt sức sống của La Phù chi linh, nhất định không chỉ có như vậy.  
Lại nhìn quanh một vòng, toàn bộ không gian bình Càn Khôn không có thay đổi gì nhiều, nhớ đến cá Rồng trong hồ, Dương Bách Xuyên lại cảm thấy sai sai.  
Mặt nước hồ Cá Rồng phẳng lặng, không có một con cá nào.  
Đây là một hiện tượng không bình thường.  
Anh đã nuôi mấy chục con cá Rồng trong hồ, sao lại không thấy con nào được?  
Nhìn mặt hồ, ngay cả bọt nước cũng không nổi lên.  
Điều này khiến Dương Bách Xuyên có một dự cảm xấu, anh đoán chẳng lẽ, lần này bình Càn Khôn thăng cấp sau khi cắn nuốt La Phù chi linh thì tất cả những sinh vật ngoại lai đều sẽ bị tiêu diệt?  
Nhưng điều này là không thể, nếu như bình Càn Khôn muốn trục xuất những sinh linh ngoại lai, vậy thì Vượng Tử cũng bị đuổi mới đúng, nhưng Vượng Tử vẫn đang yên lành, tiến hóa huyết mạch trên núi Linh Đào.  
Cá Rồng ở hồ lại giống như biến mất không để lại dấu vết, điều này khiến Dương Bách Xuyên hơi lo lắng.  
Không nói đến cá Rồng bình thường, anh đã nuôi con cá Rồng vương đó rất nhiều năm, luôn có cảm tình với nó.  
Thoáng cái đã biến mất không thấy, trong lòng Dương Bách Xuyên không thể nào thoải mái được.  
Bây giờ chỉ có hai khả năng, một là toàn bộ cá Rồng đã bị bình Càn Khôn bài trừ, hai là bọn chúng đều núp ở dưới đáy hồ.  
Dương Bách Xuyên nghĩ khả năng sau có vẻ khách quan hơn, dù sao thì cá Rồng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.  
Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên buồn bực hơn là, mặc dù anh là chủ nhân của bình Càn Khôn, có thể giữ hoặc thả bất cứ thứ gì từ trong bình, nhưng lại không cách nào thao túng được bình Càn Khôn, anh chỉ là một chủ nhân trên danh nghĩa.  
Khác hoàn toàn với La Phù Động Thiên, anh có thể tùy ý điều khiển tất cả bên trong La Phù Động Thiên.  
Nhưng ở trong bình Càn Khôn huyền bí thì đừng mơ nghĩ tới.  
Nếu không, đối mặt với hồ Cá Rồng, nếu muốn biết thì anh chỉ có cách lặn xuống hồ xem.  
Không thấy cá Rồng, Dương Bách Xuyên rất lo lắng, anh cởi quần áo nhảy vào trong hồ, mặc dù tu vi tạm thời mất đi nhưng lặn xuống nước thì không thành vấn đề.  
Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên lặn sâu xuống hơn mười mét, loáng thoáng nhìn thấy dưới đáy hồ Cá Rồng xuất hiện vầng sáng nhạt nhạt.  
Khoảng cách vẫn còn mười mét, Dương Bách Xuyên hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống, khi anh đến gần vầng sáng kia, cuối cùng cũng nhìn rõ được nguồn sáng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.