Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1929:




Lúc này, bà nội đột nhiên nói: “Cháu trai lớn, dìu bà nội về phòng một chút, bà già rồi, trí nhớ không tốt quên mất kính lão rồi.”  
Dương Bách Xuyên nghe nội mình nói vậy thì muốn cười, sau khi anh điều dưỡng cơ thể cho bà nội, mắt của bà đương nhiên sẽ không bị viễn thị, hơn nữa từ trước tới nay mắt của nội anh vẫn rất tốt, có đeo kính bao giờ, rõ ràng là có chuyện muốn nói.  
Có điều, đương nhiên anh sẽ không nói ra.  
Sau khi vào phòng, bà nội nói thẳng: “Lấy đồ trên người con ra đi, tối nay bà nội muốn bàn chuyện kết hôn cho con, hỏi ý kiến của mấy cô bé kia.”  
Dương Bách Xuyên thoáng giật mình, trong lòng cũng nóng lên, anh thuận tay lấy ra sáu món pháp khí không gian, trong đó có vòng tay, đai lưng không gian, nhẫn, đây đều là chiến lợi phẩm của anh, vốn chuẩn bị cho mấy người phụ nữ của mình.  
“Được rồi, cháu ra ngoài đi, gọi mấy cô bé kia vào đây.”  
“Ặc ~ Bà nội, cháu...Thôi cháu mặc kệ đó ~” Dương Bách Xuyên vẫn lo lắng không yên.
Trong phòng khách, Dương Bách Xuyên thấp thỏm nói chuyện với đám người Lưu Tích Kỳ thi thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong phòng bà nội.  
Sau khi anh ra ngoài thì gọi tất cả bọn họ vào, với tính tình anh dũng của bà nội thì bà cụ sẽ hỏi trực tiếp, mấy người phụ nữ kia có bằng lòng gả cho anh hay không.  
Dương Bách Xuyên thực sự chột dạ, cũng không biết một chiêu phủ đầu này của bà nội có bị phản tác dụng hay không?  
Dù sao thì anh cũng rất sợ hãi.  
Lục Tuyết Hi liếc Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt phức tạp, khóe mắt lại liếc về phòng của bà cụ, cô đứng dậy nói muốn đi tu luyện rồi trực tiếp rời khỏi, ngay sau đó Khưu Vân và Tô Cẩn cũng đi theo.  
Điều mà Dương Bách Xuyên không phát hiện là, lúc rời đi, ánh mắt của bọn họ đều rất kỳ quái, dù sao thì bây giờ trong lòng anh cũng không còn tâm trạng để nghĩ đến người khác nữa, một lòng chỉ muốn đợi kết quả của bà nội.  
Hôm nay có được hay không phụ thuộc hết vào bà nội.  
Chỉ có Lưu Tích Kỳ là phát hiện ra điểm bất thường của Dương Bách Xuyên, anh nhìn về hướng phòng của bà cụ, dường như hiểu ra điều gì, anh cười gian trá trêu ghẹo nói: “Bách Xuyên, cậu không yên lòng như vậy có phải là sợ bà cụ không giải quyết được mọi việc?”  
“Đúng thế ~” Dương Bách Xuyên trả lời trong vô thức, vừa trả lời thì biết mình bị Lưu Tích Kỳ hố, anh trừng mắt nhìn Lưu Tích Kỳ một cái.  
“Hahaha~” Lưu Tích Kỳ cười lớn, quả nhiên là đoán trúng, anh biết điều bà nội quan tâm nhất là việc cưới xin của Dương Bách Xuyên, tối nay gọi tất cả phụ nữ của Dương Bách Xuyên vào trong như vậy, hiển nhiên là liên quan tới chuyện này.  
“Nào nào, cậu lo lắng cái gì, cậu cho rằng những năm nay bà nội ở chung một chỗ với mấy người phụ nữ kia của cậu là vô ích sao? Bà nội chưa từng 有过颜色 với bất cứ ai trong số họ, ai cũng rất hiếu kính với bà cụ, cậu cứ yên tâm đi, nếu như bà cụ đã ra tay thì không có chuyện gì mà không giải quyết được cả, chẳng lẽ cậu không tin bà nội hay sao?” Lưu Tích Kỳ cười nói.  
Dương Bách Xuyên bị từng câu từng chữ của Lưu Tích Kỳ chọc cho đỏ cả mặt, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, bà nội đã nắm chắc thì mới dám làm như vậy. Anh phải có lòng tin ở nội anh.  
Đây cũng là biện pháp trực tiếp đơn giản nhất lúc này, nếu như thất bại thì anh sẽ tìm cách khác.  
Nghĩ như vậy, anh cũng thoải mái hơn, không cần phải lo lắng vô ích.  
Lúc này, Lưu Tích Kỳ vừa cười vừa nói: “Tôi nói này, dù gì thì cậu cũng đã là cậu của người ta rồi, về được hai ba ngày cũng không thấy bế con gái tôi, cái này thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả gặp mặt cậu cũng không cho, đúng là quá đáng.”  
Dương San San vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng đó, anh, anh không quan tâm tới con gái của em rồi, cái tư cách làm cậu này xem ra anh không hợp rồi.”  
“Con nhóc này, sao em có thể như vậy được? Vừa gả cho người ta đã bắt đầu giúp người ngoài rồi à? Lưu Thiết Đản cho em uống thuốc mê gì rồi?” Dương Bách Xuyên nhìn em gái mình và Lưu Tích Kỳ, hai vợ chồng kẻ xướng người họa. Anh lại có chút ghen tức.  
“Hahaha ~”  
Mọi người trên bàn ăn đều cười vang.  
Dương Bách Xuyên quả thật là xấu hổ, bởi vì anh vẫn chưa gặp cháu ngoại mình.  
Nhận lấy bé gái vừa sinh đầy tháng từ trong tay Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực, lúc này anh mới nhìn kỹ, phát hiện đường nét gương mặt của bé con rất tinh xảo, đôi mắt đen láy như phát sáng, tràn đầy linh khí, cháu gái anh giống như búp bê sứ, cực kỳ đáng yêu.  
Vừa ôm vào ngực, bé con đã cười với anh.  
Trẻ con vừa sinh đã có linh tính, nhưng dần lớn lên thì linh khí này sẽ biến mất, linh khí Tiên Thiên mà cháu ngoại mang lại cho anh lại vô cùng tràn đầy, nếu như hiện tại tẩy tủy cho bé con, sau đó dung hợp linh khí Tiên Thiên vào, vậy thì tương lai cháu anh sẽ trở thành hạt giống của Tiên Thiên tu đạo, thành tựu vô hạn, sau này còn có thể tránh được bệnh tật.  
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Bách Xuyên đã nảy ra một chủ ý, anh có quà gặp mặt cho cháu gái. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.