Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1925:




Sáng sớm ngày hôm sau, dường như tất cả mọi người đều phát hiện đèn trong phòng bà cụ sáng cả một đêm, cũng có nghĩa là đêm qua Dương Bách Xuyên không hề ngủ.  
Cũng không biết Dương Bách Xuyên ở trong phòng bà nội cả một đêm để làm gì, dù sao thì chắc chắn không phải là nói chuyện thâu đêm suốt sáng.  
Bên trong phòng lúc này, cả người Dương Bách Xuyên giống như vừa tắm mưa, hai tay anh run rẩy nhổ kim châm cứu trên người bà nội.  
Cơ thể chân linh của Ngô Mặc Thu cũng mờ đi không ít, hai người trải qua một đêm nỗ lực làm phép, cuối cùng thì cũng thành công.  
Dương Bách Xuyên đã sử dụng linh thức ở mức cực hạn, anh thi triển Âm Dương Ngũ Hành châm để giúp bà nội hấp thu được lực lượng của nước Sinh Mệnh và Linh Đào, may mà có Ngô Mặc Thu giúp đỡ cũng xem như là không có nguy hiểm, cũng không bị yêu hồn cổ cắn trả.  
“Phù ~”  
Rút xong cây kim bạc cuối cùng, Dương Bách Xuyên thở ra một hơi: “Thu Nhi vất vả rồi, em đi gặp chị gái và Kiều Phúc đi!”   
“Thu Nhi không thấy khổ, chủ nhân cũng nghỉ ngơi đi, Thu Nhi đi trước.” Dứt lời, Thu Nhi biến mất ngay tại chỗ, cô đi tìm chị gái và Kiều Phúc.  
Dương Bách Xuyên nhìn bà nội đang nằm ngủ một giấc yên ổn trên giường, anh khẽ mỉm cười, công lao cả một đêm cuối cùng cũng không uổng phí, cảm nhận được sức sống trên người bà nội tăng lên, Dương Bách Xuyên biết lần này ít nhất có thể tăng được ba năm tuổi thọ, nhiều thì là năm năm.  
Dù sao thì cuối cùng anh cũng làm được một điều vui mừng.  
Sau đó, Dương Bách Xuyên lặng lẽ rời khỏi phòng bà nội, hiện tại anh cũng chẳng khác gì với người bình thường, trước tiên phải đi rửa mặt rồi ăn một bữa, bụng cũng đói rồi.  
Vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy Triệu Nam và đám người Độc Cô Vô Tình đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều lo lắng, trong lòng chợt ấm áp, anh nói: “Đừng lo, anh chỉ điều dưỡng cơ thể cho bà nội chút thôi.”  
Mọi người nghe vậy thì liền hiểu, Dương Bách Xuyên đang kéo dài tính mạng cho bà nội, mấy năm nay bọn họ đều biết tình trạng sức khỏe của bà cụ, nhìn thấy nhưng lại không có cách nào, Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi thường đả thông kinh mạch cho bà nhưng cũng không có mấy tác dụng.  
Trở về từ tối hôm qua nhưng Dương Bách Xuyên vẫn chưa nói chuyện với mọi người, hiện tại cũng xem như là có thời gian.  
Ánh mắt anh nhìn qua Khưu Vân, phát hiện tu vi của Khưu Vân đã là Trúc Cơ, anh khẽ cường nói: “Khưu Vân, được đấy, đã lên Trúc Cơ rồi ~”  
“Tiên sinh ~” Vành mắt Khưu Vân đỏ au.  
Dương Bách Xuyên không chịu nổi phụ nữ khóc nhè, anh vội vàng nói: “Được rồi, không được khóc, tôi đói rồi, đi nấu cho tôi một bàn thức ăn ngon đi, tôi rất nhớ tay nghề của cô.”  
Khưu Vân nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy thì rất xúc động, trong lòng thầm nghĩ, tiên sinh không hề quên cô.  
“Tiên sinh, đợi tôi đi nấu ngay đây.” Khưu Vân vừa nói xong đã chạy mất, cô rất hạnh phúc khi được nấu cơm cho tiên sinh.”  
Đợi Khưu Vân rời đi, ánh mắt Dương Bách Xuyên cưng chiều bước tới trước mặt em gái Dương San San.  
“Anh~” Dương San San đỏ mắt nhào vào ngực Dương Bách Xuyên, mấy năm nay trong lòng cô tràn đầy lo lắng, sợ anh trai sẽ không bao giờ trở lại nữa, sợ sức khỏe của bà nội, từ nhỏ ba bà cháu đã sống nương tựa lẫn nhau, anh trai mất tích, sức khỏe bà nội càng xuống dốc, trong lòng Dương San San dày vò hơn bất kỳ ai khác, nếu không phải có Lưu Tích Kỳ ở bên cạnh thì cô sớm đã không trụ nổi.  
Lúc này, bao nhiêu tủi thân đều phát tiết ra ngoài, từ nhỏ đã không có bố mẹ, trong lòng Dương San San, anh trai giống như người bố yêu thương cô, không để cho cô chịu một chút uất ức nào.  
Một lúc lâu sau, Dương Bách Xuyên mới dỗ dành xong em gái mình, anh lau nước mắt trên gương mặt cô: “Được rồi, không khóc nữa, đã làm mẹ người ta rồi còn khóc nhè, anh trai trở về rồi, anh cam đoan với em, sau này sẽ không rời xa mọi người nữa, còn nữa, em với Thiết Đản kết hôn mà không đợi anh, anh còn chưa tìm hai người để tính sổ đâu đấy.” Dương Bách Xuyên còn cố làm ra vẻ mặt ủ rũ.  
“Anh~ Đấy là do bà nội làm chủ, em cũng đâu còn cách nào khác.” Dương San San nhất thời nóng nảy, cô phản bác lại.  
“Haha, anh biết rồi, anh chỉ nói giỡn thôi mà, được rồi em đi bế cháu ngoại qua đây để anh xem cái nào.”  
“Vâng ~” Dương San San ngượng ngùng đáp, cô xoay người rời đi.  
Lúc này, cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng đi tới trước mặt Độc Cô VÔ Tình, nhìn cơ thể phát run và vành mắt đỏ hoe của cô đã nói lên tất cả, anh không nói lời nào mà ôm cô vào lòng rồi nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay vất vả cho em rồi.” Dương Bách Xuyên biết tu vi của Độc Cô Vô Tình cũng xem như là trụ cột ở Vân Môn. Cô và Lục Tuyết Hi tọa trấn Vân Môn, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra lại cực kỳ áp lực.  
Độc Cô Vô Tình rơi nước mắt, có được câu này của Dương Bách Xuyên là đủ rồi, cô vốn là người kiệm lời, từ trong mắt của cô có thể nhìn ra ngàn vạn lời nói.  
An ủi xong Độc Cô Vô Tình, ánh mắt anh nhìn về phía Lục Tuyết Hi, nói với cô một cách nghiêm túc: “Cảm ơn ~”  
Lúc trước thân thể này của Lục Tuyết Hi chịu sự chống chế của em gái, Dương Bách Xuyên biết ơn cô từ tận đáy lòng, từ khi chị em họ đi theo anh, hai người đã góp sức rất lớn cho Vân Môn, chăm chỉ làm việc mà chưa một lời than oán. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.