Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1918:




Có hai nguyên nhân, đầu tiên, nếu tu vi đệ tử Vân Môn và anh kém quá nhiều, điều này sẽ không có lợi cho sự phát triển của Vân Môn.  
Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, liên hệ giữa Sơn Hải Giới và Địa Cầu làm anh vô cùng lo lắng.  
Lúc trước đám người Tửu Tiên lão đầu tọa trấn bí địa Trường Bạch, canh gác thông đạo giữa Sơn Hải Giới và Địa Cầu, Tửu Tiên lão đầu từng nói với anh, ông ta sợ thông đạo hai giới mở ra sẽ làm người bên Sơn Hải Giới sang bên này tùy ý tàn sát.  
Nhỡ rõ lúc đó trong lòng Dương Bách Xuyên không có quá nhiều cảm nhận, không cho là đúng, không quá tin tưởng người bên Sơn Hải Giới sẽ làm hại Địa Cầu không kiêng nể gì.  
Nhưng hiện tại, sau 6 năm ở Sơn Hải Giới, sau khi chứng kiến sự cường đại và tác phong hành sự không màng tất cả vì lợi ích của người tu chân, Dương Bách Xuyên tin tưởng lo lắng năm đó của Tửu Tiên lão đầu là đúng.  
Mặc dù thông đạo giữa Địa Cầu và Sơn Hải Giới bị hủy diệt, phong ấn, hai giới nhìn qua không có liên hệ, nhưng… Bí địa Trường Bạch hỏng mất là do có quá nhiều võ cổ giả bên Địa Cầu đi qua, trong đó bao gồm cả đám người nước ngoài, có lẽ những người đó sẽ liên hợp với đám người tu chân ở Sơn Hải Giới tìm được thông đạo, sau đó đi vào Địa Cầu.  
Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó bên Địa Cầu sẽ là tai họa ngập đầu, hơn nữa ở Sơn Hải Giới, anh đại náo thành Yêu Quang, tru sát ba cao thủ Nguyên Anh của Âm Dương Tông, Kình Thiên Môn và Linh Sơn Cốc, còn có người của tông môn khác, có thể nói gây thù chuốc oán vô số.  
Nếu có một ngày kẻ thù bên Sơn Hải Giới đi vào Địa Cầu, Vân Môn không có sức mạnh tự bảo vệ mình, lúc đó sẽ là tai họa ngập đầu, vì vậy trong lòng anh vô cùng cấp bách muốn tăng lên thực lực của đệ tử Vân Môn. Nhân lúc hai giới còn chưa liên thông, bắt đầu phát triển bồi dưỡng Vân Môn mới là đúng đắn.  
Dương Bách Xuyên có dự cảm, chắc chắn sẽ có ngày Sơn Hải Giới và Địa Cầu đả thông, cho dù là công hay tư, anh đều có nghĩa vụ bảo hộ quê nhà;  
Trong lòng đang suy nghĩ, bên kia Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị cũng nói chuyện điện thoại xong, đi đến bên cạnh Sơn Hải Giới. Lý Đại Nghị nhìn lối ra sân bay, nói với Dương Bách Xuyên: “Triệu tiểu thư ra rồi ~”  
Dương Bách Xuyên nghe xong cả người chấn động, nhìn về phía lối ra.  
6 năm…  
Cuối cùng cũng gặp lại được vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình, Dương Bách Xuyên luôn giữ vững tâm tình kính yêu với cô ngay từ lúc bắt đầu.
Lối ra sân bay, Triệu Nam và Dương Bách Xuyên bốn mắt nhìn nhau.  
Sau ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, cả người cô giống như bị rót chì, cả người chấn động cứng lại, túi trong tay cũng rơi xuống đất, suốt 6 năm, không lúc nào cô không chờ đợi ngày này.  
Nếu không phải lúc trước Lục hộ pháp nói có lẽ anh đã đi vào Sơn Hải Giới, còn sống không chết, Triệu Nam cũng không biết chính mình có thể kiên trì được hay không. Mấy năm gần đây cô điên cuồng nhào vào công tác, thôi miên chính mình không nghĩ đến anh.  
Sợ từng ngày chờ đợi cuối cùng hóa thành bọt biển.  
Từ lúc nhận được điện thoại của Lý Đại Nghị, lòng cô đã loạn, phá lệ dùng chuyện cơ Vân Kỳ, muốn được nhìn thấy anh đầu tiên.  
Có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều nỗi tủi muốn kể…  
Cuối cùng cũng thấy được tên khốn kia xuất hiện trước mắt.  
Dương Bách Xuyên nhìn người âu yếm trong tầm mắt, trong lòng run rẩy, bước chân hơi run đi đến bên cạnh Triệu Nam, hai người nhìn nhau, anh nhìn thấy dù cô đeo kính râm nhưng khuôn mặt đã đầy nước mắt.  
Giây phút này trong mắt hai người chỉ có đôi phương, toàn thế giới đều yên tĩnh xuống.  
Dương Bách Xuyên đi đến bên cạnh Triệu Nam: “Anh đã về rồi ~”  
Bốn chữ ngắn nguor làm trong lòng của Triệu Nam phát ra âm thanh vỡ vụn, giống như đạt được tự do, buông ra được gông xiềng, không cần phải kiên trì, cô lao đến phác gục vào trong lòng ngực của anh, khóc thút thít…  
Hai bàn tay trắng như phấn nện ở trên lưng Dương Bách Xuyên, phát tiết nỗi nhớ nhung tủi thân trong lòng mấy năm nay…  
“Anh tệ lắm ~ em… Em cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…”  
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được đủ loại tủi thân trong lòng Triệu Nam, lúc này anh không phản bác nổi một chữ, để mặc cho cô phát tiết.  
Một lúc sau, Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng đẩy cô ra, duỗi tay tháo kính râm của Triệu Nam xuống, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô không khỏi đau lòng, lau nước mắt cho cô, nói: “Không khóc, anh thề sau này dù đi đến nơi này cũng đều mang theo em, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra.”  
“Anh còn biến mất em sẽ hận anh cả đời.” Triệu Nam thút thít nói.  
Cô biết Dương Bách Xuyên biến mất ở bí địa Trường Bạch không phải lỗi của anh, hơn nữa còn có rất nhiều người của các tông môn trong giới võ cổ cũng biến mất, không chỉ có một mình Dương Bách Xuyên. Trong lòng cô luôn oán trách tu vi của mình thấp kém, nếu lúc đó tu vi của cô có thể đạt đến Trúc Cơ kỳ, cô cũng có thể đi theo Dương Bách Xuyên đến bí địa Trường Bạch.  
Nhưng khi đó đi cũng chỉ có thể trở thành trói buộc của Dương Bách Xuyên, kết quả biến mất suốt 6 năm, sau trong lòng Triệu Nam, thật ra cô vẫn luôn cho rằng Dương Bách Xuyên không về được. Nhưng cô không dám nghĩ đến chỗ hỏng, lựa chọn tin tưởng lời của Lục hộ pháp, Dương Bách Xuyên đi Sơn Hải giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.