Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1915:




Cùng lúc đó, Lý Đại Nghị gọi đến Cảng Đảo, Âu Mỹ, đều là mấy người phụ nữ của Dương Bách Xuyên, hiện tại đều là người trấn giữ một phương rải rác toàn cầu của Vân Kỳ quốc tế.  
Sau khi đả thông tất cả, không khác tình huống của Triệu Nam là mấy, ngược lại làm Lý Đại Nghị ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng thông báo xong.  
Lý Đại Nghị cúp điện thoại đi đến văn phòng của Lưu Tích Kỳ, lúc đến cửa đột nhiên nghe thấy âm thanh gào rống, giống như đánh nhau.  
Sắc mặt của Lý Đại Nghị thay đổi, bây giờ Lưu Tích Kỳ là người chấp chưởng Vân Kỳ quốc tế, mấy năm nay Vân Kỳ phát triển thần tốc, làm cho rất nhiều thế lực dòm ngó, từng bị ám sát rất nhiều lần, vì vậy điều đầu tiên Lý Đại Nghị nghĩ đến là có người trà trộn vào tổng bộ ám sát Lưu Tích Kỳ.  
Hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng ở trong văn phòng, điều này làm cho Lý Đại Nghị biến đổi sắc mặt, đẩy cửa vào.  
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy tình huống trong văn phòng, Lý Đại Nghị lại trợn tròn mắt.  
Chỉ thấy Lưu Tích Kỳ nằm trên sô pha, Dương Bách Xuyên cưỡi trên người của Lưu Tích Kỳ, hai người nắm tay đan xen nhau, tư thế vô cùng mờ ám, thực sự cơ tình bay đầy trời.  
“Khụ khụ ~”  
Sau khi lấy phục hội lại tình thần, biết hai vị này không bị người ám sát, mà là… Là có cơ tình riêng ~  
“Cái đó tôi đi nhầm phòng, hai vị tiếp tục, tiếp tục, khụ khụ khụ ~” Lý Đại Nghị nói xong vội vàng rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa, trong miệng nói thầm: “CMN quá cay mắt ~”  
Lý Đại Nghị thực sự không nỡ nhìn thẳng, trong đầu anh ta hiện lên một câu --  củi khô bốc lửa, 6 năm không gặp xúc động cũng có thể hiểu được, nhưng hai vị này cũng quá nhiệt tình.  
Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ bị âm thanh đẩy cửa của Lý Đại Nghị làm bừng tỉnh, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy Lý Đại Nghị thì thầm nói tiếp tục, sau đó đóng cửa lại nói một câu ‘CMN quá cay mắt ~’  
Phụt ~  
Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ suýt chút nữa hộc máu, nhìn nhau, phát hiện tư thế của đối phương sẽ khiến người hiểu lầm, suy nghĩ bậy bạ.  
Ngay sau đó rùng mình vội vàng tách ra, biết bị Lý Đại Nghị hiểu lầm, vội vàng hô to: “Quay lại ~”  
Mặc dù bây giờ không có tu vi, nhưng linh thức cảm quan còn ở, Lý Đại Nghị đứng ngoài cửa nói thầm nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe rõ ràng, bao gồm cả Lưu Tích Kỳ tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng nghe được câu nói thầm quá cay mắt của Lý Đại Nghị.  
Ngay lập tức mặt trầm xuống, nếu không gọi Lý Đại Nghị đi vào, không chừng người này đi ra ngoài ồn ào một câu, thanh danh của hai người bọn họ sẽ bị hủy hoại.  
Đứng ngoài cửa, Lý Đại Nghị thổn thức, nghe thấy Dương Bách Xuyên hô to gọi anh ta đi vào, Lý Đại Nghị không dám vào ngay, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói: “Hai vị, tôi thật sự chưa nhìn thấy gì cả…”  
Nói được một nửa, đột nhiên Lý Đại Nghị sửng sốt, khóe miệng của anh ta không nhịn được co rút, muốn cười lại không dám cười ra tiếng, nghẹn rất khó chịu. Anh ta nhìn thấy mắt trái của Dương Bách Xuyên bị tím bầm, cái mũi có vết máu, đang dùng tay ấn, hiển nhiên đang chảy máu mũi.  
Lưu Tích Kỳ còn thảm hại hơn, mắt gấu trúc, đau nhe răng nhếch miệng.  
Lý Đại Nghị thật sự không nhịn cười được, bật cười thành tiếng, sau đó là một trận cười điên cuồng: “Ha ha ha ~”  
Nếu để người khác thấy được bộ dáng lúc này của môn chủ Vân Môn cùng ngôi sao sáng quát tháo thương trường, tuyệt đối có thể lên hot search, ngôi sao sáng là danh hào của Lưu Tích Kỳ trong thương giới mấy năm nay, thực sự không đơn giản.  
“Cười đủ chưa?” Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi Lý Đại Nghị.  
Lý Đại Nghị nói: “Để tôi cười chút, ha ha ha…”  
Ngay sau đó cảm nhận được ánh mắt rà quét bất thiện của Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, tiếng cười của Lưu Tích Kỳ im bặt. Anh ta không muốn bị hai vị chủ nhân này liên hợp đánh ra một đôi mắt gấu trúc.  
Lý Đại Nghị cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người muốn chạy nhưng lại bị Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ ngăn cản trước sau.  
“Cái đó… Tôi không cười.” Lý Đại Nghị nhìn thấy nụ cười tủm tỉm và ánh mắt không có ý tốt của Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ biết chuyện không ổn, kêu rên trong lòng, biết vậy không cười nhạo bọn họ.  
Ngay sau đó cả Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ ăn ý ra tay cùng lúc.  
“A… Đừng… A… Tôi sẽ đánh trả đó ~”  
“Ầm ầm ầm ~”  
“A a a ~”  
…...  
Mười mấy phút sau, văn phòng bình tĩnh lại, ba người thở hồng hộc, ngồi bệt dưới đất, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.