Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1913:




Nhưng cũng một vòng điện thoại của Lý Đại Nghị đã gây ra một trận động đất lớn trong toàn bộ vòng tròn kinh doanh quốc tế.
Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ ngồi trong văn phòng, hiển nhiên không tránh được bị Lưu Tích Kỳ hỏi đi đâu, làm gì trong 6 năm nay?  
Dương Bách Xuyên đã lường trước tình huống này, kể lại từ đầu đến cuối cho Lưu Tích Kỳ.  
Dương Bách Xuyên nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lưu Tích Kỳ lại không phải tay mơ không biết gì về tu chân, nên có thể tưởng tượng được sự kinh tâm động phách trong đó.  
Sau khi Dương Bách Xuyên nói đến đoạn hiện tại tu vi mất hết, chậm rãi bưng cốc trà lên uống, khóe mắt cố ý vô tình liếc nhìn Lưu Tích Kỳ. Mặc dù biết người anh em này sẽ không có tâm tư gì, nhưng dù sao anh cũng biến mất 6 năm, bây giờ tu vi cũng mất hết, cũng không biết người anh em hôm nay có còn giữ vững tâm như lúc trước không.  
Mặc dù biết nghĩ vậy có chút lòng tiểu nhân, nhưng anh vẫn muốn biết.  
Người anh em trước mắt sẽ có suy nghĩ gì, những người khác thì sao?  
Những người phụ nữ của anh thì sao?  
Thật ra đây mới là điều anh để ý nhất.  
Ai biết, Lưu Tích Kỳ nhìn anh với sắc mặt vô cùng cổ quái, thậm chí có hơi đỏ mặt, cũng cầm cốc trà lên uống, giống như che giấu sự xấu hổ gì đó.  
Sau đó chậm rãi nói một câu: “Tôi và San San kết hôn.”  
Dương Bách Xuyên cầm cốc trà hơi run một chút, vô cùng ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại cũng nằm trong tình lý. Chính mình biến mất 6 năm, 6 năm này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, đều nằm trong dự kiến.  
Hơn nữa anh biết Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San đã hiểu nhau yêu nhau từ lâu, có thể kết hôn cũng rất bình thường, vừa định lên tiếng thì lại nghe Lưu Tích Kỳ chậm rãi bổ sung một câu: “Thằng nhóc nhà cậu có thể một cháu gái ngoại, tên cúng cơm là Mạn Mạn, mới sinh ra, vô cùng đáng yêu.”  
“Phụt ~”  
Dương Bách Xuyên đang uống trà không nhịn xuống được, trực tiếp phun lên trên mặt Lưu Tích Kỳ.  
“Khụ khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên suýt chút nữa sặc nước trà.  
Lưu Tích Kỳ vô cùng tức giận: “Đến mức này sao? Tôi và San San có con không lẽ cậu không vui?”  
Dương Bách Xuyên lau nước trà khó miệng, nhìn Lưu Tích Kỳ ngạc nhiên nói: “Không phải, vừa rồi cậu nói gì, nói lại lần nữa?”  
Đối với Lưu Tích Kỳ, kết hôn sinh con không có bạn tốt ở đã hoàn thành, bây giờ bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, anh ta rất chột dạ. Nhưng cũng hiểu ánh mắt cố ý vô tình lúc trước của Dương Bách Xuyên có nghĩa gì.  
Mặc dù ở Vân Môn, tu vi của anh ta bình thường, nhưng mấy năm nay kinh doanh chấp chưởng Vân Kỳ, thấy qua nhiều sóng to gió lớn, sao có thể không rõ hành động thử của Dương Bách Xuyên.  
Nhưng cũng không tức giận, ngược lại cho rằng đây là chuyện thường tình, anh ta cũng nhân cơ hội nói ra chuyện của Dương San San, đầu tiên cũng coi như một loại biểu đạt sơ tâm không đổi, thứ hai cũng coi như hóa giải oán khí trong lòng anh vợ.  
Nghe thấy Dương Bách Xuyên nói, Lưu Tích Kỳ cắn răng mắng, nói: “Thằng nhóc nhà cậu biến mất 6 năm, ban đầu mọi người đều lừa bà nội, nhưng sau khi San San tốt nghiệp đại học, bà nội cũng phát hiện ra. Dưới sự truy hỏi của bà nội, chúng ta chỉ có thể nói ra chân tướng cậu biến mất ở bí địa Trường Bạch.  
Sau đó bà nội làm chủ tôi và San San thành hôn, không phải tôi không đợi cậu, thật sự là bà nội làm chủ. Khoảng thời gian trước cậu có thể một cô cháu gái, tên cúng cơm là Mạn Mạn, là vợ cả của cậu lấy tên. Mạn trong cỏ dại ven bờ, theo lời của Triệu Nam, cỏ dại sinh sôi kéo dài, không ngừng vươn lên, vì vậy từ xưa mọi người ký thác cỏ dại tươi tốt lâu dài có ngụ ý cát tường, lấy tên cúng cơm là Mạn Mạn. Quả nhiên vợ cả của cậu có học vấn có khác, tôi rất thích tên này.  
Nói ngắn lại, từ giờ trở đi, cậu thăng chức thành anh vợ của tôi, cũng có thêm một cô cháu gái đáng yêu, đơn giản vậy thôi…”  
Nói đến đây, Lưu Tích Kỳ kéo dài âm thanh, tiếp tục nói: “Nhưng cậu biến thành dạng gì chúng ta vẫn là anh em, bây giờ là người một nhà, vĩnh viễn là chủ tịch tập đoàn Vân Kỳ. Dù cậu ở hay không ở, cậu mãi mãi là chủ tịch của con tàu sân bay thương nghiệp quốc tế Vân Kỳ.”  
Dương Bách Xuyên nghe xong trong lòng rất hổ thẹn, anh lo lắng dư thừa, nhưng lại tràn ngập vui mừng. Vui mừng vì Lưu Tích Kỳ và em gái có tình thành đôi, vui mừng anh ta sơ tâm không đổi, vui mừng chính mình có một cô cháu gái.  
“Cảm ơn.” Trong lòng Dương Bách Xuyên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng chỉ phun ra hai chữ. Anh biết mấy năm không ở, Lưu Tích Kỳ không thiếu chăm sóc bà nội thay anh.  
Lưu Tích Kỳ cũng rất vui mừng, cười mắng: “Cút đi, muốn cảm ơn thì dùng hành động thực tế, chuẩn bị tốt quà cho con gái tôi đi.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.