Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1892:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như Dương Bách Xuyên thật sự là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tầm thường, Tề Mặc Hành sẽ rất vui vẻ cho thần hồn của hắn xâm nhập ý thức của mình, đến lúc đó thần hồn cắn trả là có thể khiến Dương Bách Xuyên biến thành kẻ ngốc, thậm chí là đánh nát thần hồn của hắn.  
Nhưng mà lúc này thần hồn của Dương Bách Xuyên vô cùng cường đại, vượt xa cấp bậc tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, Tề Mặc Hành biết người sắp biến thành kẻ ngốc là chính lão.  
Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm Tề Mặc Hành nghĩ như thế nào, lúc Mặc Hành hoảng sợ kêu to, sức mạnh thần hồn trực tiếp vọt vào biển ý thức của Tề Mặc Hành, bắt đầu sưu hồn.  
Sưu hồn thật ra là lấy ký ức của người bị sưu hồn, có thể xem hết ký ức cả đời của người bị sưu hồn, không có một chút riêng tư nào.  
Đương nhiên để thi triển phương pháp sưu hồn, điều kiện tiên quyết là thần hồn của Dương Bách Xuyên mạnh hơn thần hồn của Tề Mặc Hành, nếu không một khi bị cắn trả thì người chịu thiệt lớn là chính hắn.  
Hơn nữa thần hồn của một mình Dương Bách Xuyên không mạnh bằng Tề Mặc Hành, nhưng lại có lão đầu tử hỗ trợ thì chút băn khoăn này hoàn toàn biến mất, vậy nên hắn sưu hồn Tề Mặc Hành rất thô bạo.  
Hắn cũng không muốn nghĩ những chuyện khác, cứ như vậy chờ sưu hồn xong, Tề Mặc Hành nhẹ thì biến thành kẻ ngốc, nặng thì thần hồn trọng thương tu vi giảm sút, nếu Dương Bách Xuyên tàn nhẫn hơn một chút thì có thể giết chết Tề Mặc Hành.  
Dương Bách Xuyên căn bản không có ý định tha cho Tề Mặc Hành, dám bắt đồ đệ hắn, bắt Ngô Mặc Thu, lão đã bị Dương Bách Xuyên đưa vào danh sách đen.  
Có thần hồn cường đại của lão đầu tử trợ trận, Dương Bách Xuyên cũng không cần tận lực thi triển bí thuật sưu hồn, lập tức bắt đầu đọc kí ức của Tề Mặc Hành.  
Một khung cảnh xuất hiện trong đầu Dương Bách Xuyên, hắn thấy được kí ức khi còn bé của Tề Mặc Hành, tiến vào Âm Dương Tông như thế nào, bắt đầu tu luyện ra sao… Lần đầu tiên nhìn trộm một vị nữ sư thúc lẳng lơ tắm rửa, lần đầu tiên cưỡng ép nữ đệ tử môn hạ song tu…  
Từng khung cảnh giống như đang xem một bộ phim hành động HD, hắn bị cảm động lây, mặt Dương Bách Xuyên đỏ lên, hắn rất muốn lướt qua, nhưng thuật sưu hồn là thấy tất cả những kí ức của người bị sưu hồn, sẽ không bỏ sót một chút ký ức nào, cho nên không muốn xem cũng phải nhẫn nhịn xem tiếp.  
Cũng may dù sao cũng là thủ đoạn tu chân, đọc trí nhớ của người khác cũng nhanh vô cùng.  
Dù sao Dương Bách Xuyên phát hiện lão già Tề Mặc Hành này không phải là người, đúng là cầm thú có khẩu vị nặng, sau khi trở thành một trong ba đại cao thủ tọa trấn thành Yêu Quang. Dựa vào thân phận, địa vị, tu vi… Không ít lần lão đã ức hiếp người vô tội, bán tiểu tu sĩ trở thành yêu nô. Vậy mà Tề Mặc Thành còn được gọi là một trong ba cao thủ Nguyên Anh hậu kì tọa trấn thành Yêu Quang.  
Vì lợi ích mà không việc nào không dám làm, thậm chí lão tiểu tử mập mạp này lại từng làm tình với yêu thú, lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy, Dương Bách Xuyên suýt thì nôn ra.  
Nếu không phải còn chưa nhìn thấy hình ảnh ký ức của Ngô Mặc Thu, chắc Dương Bách Xuyên sẽ không nhịn được mà giết chết con rùa rụt cổ này.  
Nếu còn xem tiếp…  
Một khắc nào đó, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hắn đã nhìn thấy hình ảnh Tề Mặc Hành đụng phải nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu…  
Không lâu sau khi xem xong, toàn thân Dương Bách Xuyên bùng nổ sát ý, hắn cũng không thể tiếp tục xem ký ức không liên quan phía sau, thu hồi thần hồn lại, lập tức đánh cho thần hồn Tề Mặc Hành xơ xác, tiện tay một quyền đánh vỡ đầu lão.  
Sau một khắc, Dương Bách Xuyên sát khí ngút trời nhìn về phía  n Tĩnh An đang giằng co với tiểu Phượng Hoàng.  
Trong hình ảnh ký ức của Tề Mặc Hành, Dương Bách Xuyên nhìn thấy lúc trước Tề Mặc Hành bắt được đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu, sau đó đủ các loại tra tấn, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng Dương Bách Xuyên không ngờ vì để lấy lòng người nắm quyền chân chính của thành Yêu Quang, cũng chính là sư thúc của lão -  n Tĩnh An, Tề Mặc Hành lại phong ấn Ngô Mặc Thu trong Trấn Hồn Quán, trở thành thiên tài địa bảo rồi dâng cho  n Tĩnh An.  
Sau khi xem đến đây, Dương Bách Xuyên vừa thả lỏng vừa kinh hãi.  
Thả lỏng là vì Tề Mặc Hành không có luyện hóa Ngô Mặc Thu, kinh hãi là vì sau khi Tề Mặc Hành dâng Ngô Mặc Thu cho Ân Tĩnh An, có khi nào Ân Tĩnh An đã luyện hóa Ngô Mặc Thu không?  
Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng bất ổn.  
Đương nhiên hắn hi vọng Ân Tĩnh An không luyện hóa Ngô Mặc Thu, nhưng mà cũng không chắc, sợ rằng sau khi Ân Tĩnh An nhìn thấy thân thể quỷ tu tinh thuần của Ngô Mặc Thu, nhịn không được mà lập tức luyện hóa Ngô Mặc Thu ngay tại chỗ.  
Ánh mắt đỏ hoe giết Tề Mặc Hành xong, Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía tiểu Phượng Hoàng đang giằng co với ba lão bất tử Ân Tĩnh An.  
Lúc này giữa không trung, ba người Ân Tĩnh An vẫn đang thúc dục thái cực đồ án giằng co với hỏa diễm của tiểu Phượng Hoàng.  
Khi Dương Bách Xuyên vừa muốn xông qua, một tiếng kêu đầy đau đớn vang lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.