Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1891:




Lão giả gầy gò phát hiện sau khi đối đầu với một kiếm của Dương Bách Xuyên, có một luồng sức mạnh dời núi lấp biển bộc phát ra từ kiếm của Dương Bách Xuyên, đúng là sức mạnh đã tăng lên mấy chục lần.  
“Răng rắc.”  
Cổ kiếm của lão giả gầy gò bị luồng sức mạnh chặt gãy trong nháy mắt, đồng tử của lão đột nhiên co rút lại, tràn ngập sợ hãi, bởi vì một kiếm của Dương Bách Xuyên khí thế không giảm, đang chém vào người lão.  
Không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, lão già gầy gò chỉ cảm thấy toàn thân lão lạnh lẽo, lão biết lão xong rồi.  
Sau một khắc, đồng tử lão giả gầy gò càng lúc càng lớn, lập tức tan rã, cả người lão ngã về phía sau phát ra một tiếng vang nặng nề, sau đó khí tức hoàn toàn biến mất, hoàn toàn tử vong.  
Đòn tấn công của Tề Mặc Hành bên cạnh cũng xem như ngang sức với một chiêu thủ cốt thần thông Trích Tinh Thủ của Dương Bách Xuyên.  
Lúc giao chiến, Tề Mặc Hành cũng thấy Dương Bách Xuyên liều mạng với lão già gầy gò, lão cũng muốn nhìn thấy đồng bạn ;à lão già gầy gò thắng.  
Thế nhưng trong nháy mắt đã nhìn thấy cổ kiếm của lão giả gầy gò gãy từng đoạn, ngay sau đó lập tức nhìn thấy một đạo kiếm khí của Dương Bách Xuyên  tiến vào cơ thể đồng bọn, sau đó lão già gầy gò ngã xuống.  
Sau một khắc thấy lão già gầy gò ngã xuống đất, sau đó mất hết sự sống. Nhưng mà trong mắt Tề Mặc Hành, quỷ dị nhất là lão thấy rõ ràng lão già gầy gò bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên đâm vào, nhưng ở trên người lão ta lại không có bất kỳ vết thương nào.  
Cảnh tượng này đúng là không hợp lẽ thường.  
Lúc này Tề Mặc Hành nghĩ đến một khả năng, sắc mặt không khỏi thay đổi, không chút do dự xoay người bỏ chạy.  
Mà mục đích của Dương Bách Xuyên chính là Tề Mặc Hành, há có thể để cho lão chạy trốn?  
Cũng chỉ có Dương Bách Xuyên hiểu rõ vì sao trên người lão già gầy gò không có bất kỳ vết thương nào, hoặc là nói chết như thế nào?  
Đương nhiên là sư phụ Vân Thiên Tà ra tay, là lão đầu tử dùng sức mạnh thần hồn cường đại trực tiếp tiêu diệt thần hồn của lão già gầy gò, bề ngoài nhìn là kiếm khí, thực chất là thần hồn của lão đầu tử nghiền nát thần hồn của lão giả gầy gò, Nguyên Anh cũng không có thoát ra, tạo ra được hiệu quả một kiếm giết chết lão già gầy gò mà Dương Bách Xuyên muốn.  
Giải quyết lão già gầy xong, Dương Bách Xuyên mới có thể đặt toàn bộ tinh lực lên người Tề Mặc Hành, sao có thể để cho lão chạy trốn?  
Hơn nữa có lão đầu tử áp trận, Dương Bách Xuyên không sợ lão có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay mình.  
Đôi chân vừa động đậy, Dương Bách Xuyên lắc mình tiến lên, tay phải nâng lên dùng thần thông Thủ Cốt, Trích Tinh Thủ, Lao Nguyệt Thủ, Thâu Thiên Thủ, trong nháy mắt đánh về phía sau lưng Tề Mặc Hành.  
Tề Mặc Hành cảm nhận được khí tức cường đại sau lưng, biết trốn không thoát, vội vàng xoay người toàn lực ứng phó với ba đòn tấn công thần thông Thủ Cốt của Dương Bách Xuyên, đòn này còn mạnh hơn đòn kia.  
Dương Bách Xuyên thừa dịp này xuất hiện ở phía sau Tề Mặc Hành, trong lòng hét về phía sư phụ: “Lão đầu tử, hỗ trợ!”  
Trong lúc nói chuyện, hắn vươn tay ra chụp lấy đầu Tề Mặc Hành.  
Trong lúc ra tay, Dương Bách Xuyên lập tức cảm thấy cánh tay trái nóng lên, hắn biết là lão đầu tử ra tay, trong lòng bỗng yên tâm hẳn.  
Giờ phút này, đối với Tề Mặc Hành mà nói, Dương Bách Xuyên ra tay liên tiếp quả thực khiến lão hoa cả mắt, lão vất vả hóa giải ba đòn tấn công thần thông, không ngờ thằng nhóc gian xảo này lại vươn tay chụp lấy đầu lão.  
Chụp thì chụp đi, lão cũng không sợ, nhưng một khắc sau Tề Mặc Hành lập tức trợn tròn mắt, trong hai mắt tràn ngập hoảng sợ, lão phát hiện lão không thể di chuyển cơ thể.  
Quanh thân giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó chèn ép.  
Giờ khắc này thần hồn Tề Mặc Hành đều đang run rẩy, lão cảm nhận được sức mạnh thần hồn Nguyên Anh cảnh giới, đúng là núi lớn biển sâu, chính là phát ra từ trên người Dương Bách Xuyên.  
Trơ mắt nhìn tay Dương Bách Xuyên nắm đầu lão.  
Trong nháy mắt, Tề Mặc Hành như rơi xuống hầm băng, trong đầu chỉ có hai chữ - xong rồi.  
Có thể không xong sao?  
Dương Bách Xuyên có sư phụ Vân Thiên Tà áp trận, đơn giản thô bạo dùng thần hồn trấn áp hắn, sau đó tay nắm đầu, trực tiếp sưu hồn, sinh tử phụ thuộc vào một lời của Dương Bách Xuyên.  
“Không…” Tề Mặc Hành hoảng sợ kêu lên, cảm nhận được thần hồn cường đại của Dương Bách Xuyên thô bạo xâm nhập trong ý thức của lão. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.