Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1888:




Mà lúc này, không ai phát hiện một con sâu to bằng đầu ngón tay, đang không ngừng phá kết giới đại trận Yêu Quang, thỉnh thoảng trên cơ thể lại lóe lên ánh sáng theo quy luật nào đó.  
Con sâu nhỏ này đương nhiên là Linh trùng Nhân Diễn của Dương Bách Xuyên. Sau khi Dương Bách Xuyên đại náo chợ yêu thú rồi chạy trốn không thành, Dương Bách Xuyên đã lặng lẽ thả ra sâu đi phá hư kết giới đại trận Yêu Quang, bởi vì thiên phú của sâu là phá kết giới.  
Lúc bị ba lão bất tử  n Tĩnh An ép đến mức trốn vào La Phù Động Thiên, Dương Bách Xuyên cũng không bắt sâu lại, bởi vì hắn biết sâu không thể bị phát hiện dù có pháp lực gì, cơ thể lại không dễ bị phát hiện. Thả sâu ra phá kết giới đại trận chính là chiêu sau, cũng không mong sâu có thể phá vỡ kết giới đại trận trong một chốc, dù sao cũng là đại trận hộ thành, Dương Bách Xuyên biết không dễ.  
Nhưng mà hắn tâm ý tương thông với thông, có thể cảm nhận được tiến triển  mà sâu phá vỡ đại trận Yêu Quang bất cứ lúc nào.  
…  
Ngay khi tộc chim ùn ùn kéo đến tấn công đại trận Yêu Quang, ba người  n Tĩnh An thì liên thủ chống lại hỏa diễm của tiểu Phượng Hoàng.  
Ba lão bất tử kết thành một trận Tam Tài, trong tay mỗi người đều lấy ra pháp bảo của mình, hoặc có thể nói là linh bảo càng đúng hơn. Ba người kết thành trận pháp Tam Tài, ai ai cùng dùng toàn lực, kết thành một cái hoa văn phù văn du động, ngăn cản đòn tấn công hỏa diễm của tiểu Phượng Hoàng  
Nhìn từ phía chân trời xa xa, ba lão bất tử Ân Tĩnh An toàn lực thi triển thái cực đồ án đối đầu với tiểu Phượng Hoàng phóng ra ngọn lửa.  
Đây là pháp lực đọ sức với thần thông, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.  
Khi Đại Yêu lão chim sẻ ngũ chuyển dẫn theo tộc chim điên cuồng công kích đại trận Yêu Quang, sắc mặt Mã Minh Sơn biến đổi, nói: “Ân lão quái, con chim sẻ già bên ngoài vẫn ngoan cố, làm sao bây giờ?”  
Trên trán Ân Tĩnh An có mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống, hiển nhiên tuy ba người bọn họ ngăn cản được ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng, nhưng mà cũng là trả giá toàn lực, cũng đang toàn lực chống cự. May mà tiểu Phượng Hoàng vừa mới sinh ra, nếu tiểu Phượng Hoàng hơi lớn lên một chút, ba người bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng.  
Nghe thấy Mã Minh Sơn lo lắng, Ân Tĩnh An trầm giọng nói: “Những súc sinh lông bông bên ngoài trận muốn phá vỡ đại trận cũng không phải dễ, Mã lão quỷ chuyên tâm đối phó với tiểu Phượng Hoàng, ba người chúng ta chỉ cần kiên trì nửa canh giờ, tiểu Phượng Hoàng tất thua, không thấy ngọn lửa trên người nó đã bắt đầu ảm đạm sao? Nhóc con điếc không sợ súng, vừa mới sinh ra đã toàn lực thi triển Tiên Thiên hỏa diễm, nó không chịu nổi bao lâu đâu.”  
Hai người Từ Mã nghe Ân Tĩnh An nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.  
Mã Minh Sơn sợ nhất không phải là tiểu Phượng Hoàng trước mắt, lão ta sợ không có ba người bọn họ khống chế đại trận, đại trận Yêu Quang sẽ bị con chim sẻ già ngoài trận phá vỡ, đến lúc đó hàng ngàn vạn phi cầm vọt vào thành Yêu Quang bọn họ, cho dù cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn cũng sợ không có kết cục tốt.  
Mà lúc này nhìn ngọn lửa trên người tiểu Phượng Hoàng, đúng là ảm đạm một chút, chỉ cần trấn áp được tiểu Phượng Hoàng, cục diện rối loạn trong thành coi như xong. Còn ba người Dương Bách Xuyên thì chẳng đáng bận tâm, ở trong vòng vây gần trăm Nguyên Anh tu sĩ, chắc chắn không thể nào đối đầu được.  
Giờ này khắc này, ba lão gia hỏa tuyệt đối không thể tưởng tượng được có một con Linh trùng Nhân Diện nho nhỏ nằm trên kết giới đại trận đang gặm nhấm đại trận Yêu Quang...  
…  
Còn về Dương Bách Xuyên lúc này đúng là bị gần trăm tu sĩ Nguyên Anh vây quanh, nhưng mà chẳng tạo nên chút uy hiếp nào với hắn.  
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, trong mắt hắn chỉ có Tề Mặc Hành, mặc dù bị gần trăm Nguyên Anh tu sĩ của ba thế lực lớn ở thành Yêu Quang vây quanh, nhưng không ai cản được bước chân của hắn.  
Kiếm Đồ Long trong tay lóe lên ánh sáng bạc, kiếm khí Huyền Hoàng gia trì ở lưỡi kiếm, thậm chí Dương Bách Xuyên còn tàn nhẫn điều động lôi lực trong cơ thể, một kiếm này đâm tới Nguyên Anh trung kỳ còn có thể chật vật tránh né một chút, còn tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thì không ai có thể ngăn cản kiếm của hắn, thường sẽ trở thành ma nếu chắn trước kiếm của hắn.  
“Giết!”  
Toàn thân Dương Bách Xuyên chiến ý và sát ý, tóc dài bay bay, đối mặt với gần trăm Nguyên Anh tu sĩ vây quanh, hắn không hề sợ hãi, cầm kiếm trong tay, hóa thân thành sát thần.  
Kiếm Đồ Long bên tay trái, kiếm khí Huyền Hoàng tung hoành, tay phải có ba đại thần thông không ngừng tấn công, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  
“Ầm ầm ầm ầm!”  
“A a!”  
Chỉ trong mười hơi thở ngắn ngủi, gần trăm tu sĩ Nguyên Anh bị Dương Bách Xuyên tàn sát hơn phân nửa. Lúc này số người còn lại sợ vỡ mật, không biết ai trong đám người đã nói một chữ chạy, mấy chục tu sĩ Nguyên Anh bỗng chốc chạy tán loạn.  
Không chạy không được, ở trong tay Dương Bách Xuyên, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không chống nổi một chiêu, không chạy thì chỉ có nước chờ chết.  
Lúc này trong sân chỉ có hai người không chạy, hai người này chính là Tề Mặc Hành cùng một lão già gầy gò, cũng là cao thủ tọa trấn Nguyên Anh hậu kỳ ngoài sáng của thành Yêu Quang. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.