Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1886:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên không hiểu tiểu Phượng Hoàng và chồn nhỏ trao đổi cái gì, nhìn thấy hai bọn chúng có thể ở chung cũng yên tâm.  
Thật sự mà nói, nếu chồn nhỏ hoàn toàn là huyết mạch phản tổ mà Thần Chồn Phi Thiên hoá thành, nói không chừng còn mạnh hơn cả Phượng Hoàng, đáng tiếc giai đoạn hiện tại chồn nhỏ cách huyết mạch phản tổ còn quá sớm, ở trong mắt tiểu Phượng Hoàng vẫn kém xa.  
Hiện tại tiểu Phượng Hoàng chính là chim thần hàng thật giá thật, theo lời lão già nói, uy danh của Phượng Hoàng ở tam giới đều có tiếng tăm lừng lẫy.  
Hắn triệu hoán chồn nhỏ hỗ trợ tiểu Phượng Hoàng thật ra là để bản thân có thể thoát thân, sau khi tán gẫu với nhị đồ đệ xong, biết Ngô Mặc Thu đã bị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ Tề Mặc Hành tọa trấn bên ngoài thương hành  m Dương của thành Yêu Quang bắt đi, mặc kệ thế nào hắn cũng phải hạ gục Tề Mặc Hành thì mới biết được tung tích của Ngô Mặc Thu sống hay chết.  
Lúc trước hắn tiếp xúc với ba người Nguyên Anh hậu kỳ, còn chém đứt nửa thân thể của một người có bộ dáng thanh niên trong đó, còn lại hai người thì hắn chưa từng giao đấu qua, dựa theo miêu tả của đồ đệ Vương Tông Nhân, trong đó có một lão giả chính là Tề Mặc Hành. Hiện giờ Dương Bách Xuyên đang nghĩ để cho tiểu Phượng Hoàng và chồn nhỏ ngăn cản ba lão bất tử ÂÂn Tĩnh An, còn hắn thì đi tìm Tề Mặc Hành.  
Lúc này, sau khi hai bên đều giao đấu với nhau một lần hay có thể nói là đã thăm dò đối phương, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng nên trong thời gian ngắn không có động thủ.  
Dương Bách Xuyên dặn dò tiểu Phượng Hoàng triệu hoán chồn nhỏ, trong lòng thì nghĩ cách để đi tìm Tề Mặc Hành.  
Mà bà người ÂÂn Tĩnh An cũng có tính toán riêng, nhất là sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên triệu hoán chồn nhỏ ra, hoả diễm trong mắt ba lão bất tử loé lên lần nữa.  
ÂÂn Tĩnh An híp mắt nói: “Tiểu tử này rất tà môn, trong nháy mắt lại có thêm một con chồn tầm bảo đi ra. Ba năm trước lúc núi La Phù mở ra, nghe nói mấy chục tu sĩ Nguyên Anh truy bắt một con chồn biết tìm bảo vật, bây giờ xem ra chính là con chồn trên vai hắn không sai, thật không thể tưởng tượng được hắn còn bao nhiêu bí mật ở trên người, tiểu tử đó càng quỷ dị như thế lại càng không thể bỏ qua, nếu không một khi để cho hắn chạy thoát, tương lai chính là tai họa lớn của chúng ta.”  
Mã Minh Sơn híp mắt nhìn chằm chằm chồn nhỏ trên vai Dương Bách Xuyên và nói: “Đúng vậy, người mang trong tay La Phù Động Thiên, có chim thần Phượng Hoàng đi theo, còn mang theo chồn tầm bảo, rất khó tưởng tượng rốt cuộc tiểu tử này có bao nhiêu số mệnh trong người, nhìn tuổi tu đạo của hắn chắc cũng chưa tới 60 năm mà đã là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhân vật cỡ này nếu đã không biết điều như thế, nếu không bóp chết hắn từ trong trứng nước thì tương lai người chết không có chỗ chôn sẽ là chúng ta.”  
“Không sai, bây giờ quan trọng là tiểu Phượng Hoàng bên cạnh hắn, lửa chim thần thật sự không phải chuyện đùa, nếu như tiểu Phượng Hoàng luôn ở bên cạnh hắn, chúng ta rất khó đến gần, phải nghĩ ra cách mới được, Ân lão quái, ngươi nói nên làm sao đây?” Từ Cơ Vân híp mắt hỏi ÂÂn Tĩnh An.  
“Ngọn lửa của Tiểu Phượng Hoàng đích thật không thể xem thường, nhưng nếu ba người chúng ta liên thủ thì vấn đề chắc cũng không lớn lắm, vẫn có thể bắt được tiểu Phượng Hoàng, dù sao cũng chỉ là một con Phượng Hoàng nhỏ vừa mới sinh ra, sức chịu đừng kiểu gì cũng có hạn, đừng nói với ta là hai lão bất tử các ngươi không có đòn sát thủ?  
Về phần tiểu tử kia đúng là quỷ dị, trái lại không thể không đề phòng, lúc chúng ta bắt tiểu Phượng Hoàng thì hắn chính là con thiêu thân. Chi bằng như vậy đi, hãy triệu tập tất cả đệ tử cảnh giới Nguyên Anh của ba nhà chúng ta lại đây, thứ nhất là để bọn họ đi đối phó tiểu tử kia, thứ hai là ngộ nhỡ lúc chúng ta trấn áp tiểu Phượng Hoàng xảy ra sự cố, có thể để các đệ tử môn hạ đến hỗ trợ, các ngươi thấy thế nào?” Lúc nói chuyện, giọng điệu của  Ân Tĩnh An rất lạnh lùng.  
“Tê~”  
Sau khi Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân nghe ÂÂn Tĩnh An sắp xếp, bọn họ nhịn không được hít vào khí lạnh.  
Hai người già đời đương nhiên hiểu được ÂÂn Tĩnh An có ý gì, nói dễ nghe là để các đệ tử môn hạ tới hỗ trợ, nói khó nghe chính là để các đệ tử môn hạ làm bia đỡ đạn vào thời điểm nguy hiểm.  
Đường đường là cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn sẽ cần đệ tử môn hạ hỗ trợ sao?  
Đương nhiên là không.  
Ý của ÂÂn Tĩnh An sợ là dùng tính mạng đệ tử Nguyên Anh của môn hạ để đối phó với ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng.  
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được hai chữ tàn nhẫn từ trong ánh mắt đối phương, nhưng lại không nói thêm gì, dù sao cũng phải trả giá, mặc dù là các đệ tử môn hạ nhưng trong mắt những lão quỷ như bọn họ vẫn không phải đều là con kiến hôi.  
Chỉ cần có thể đạt được lợi ích thật lớn, hy sinh tính mạng mấy đệ tử có gì không được?  
Bất kể là Mã Minh Sơn hay Là Từ Cơ Vân đều không nói gì, xem như chấp nhận chủ ý của ÂÂn Tĩnh An.  
Thấy vậy, ÂÂn Tĩnh An cười ha ha nói: “Nếu các ngươi không phản đối, vậy triệu tập các đệ tử môn hạ trước đi.”  
Sau khi nói xong, ÂÂn Tĩnh An đầu tiên lớn tiếng nói: “Tất cả đệ tử cảnh giới Nguyên Anh của thương hành Âm Dương mau đến đây…”  
Ngay sau đó hai người Từ Mã cũng lớn tiếng kêu gọi các đệ tử cảnh giới Nguyên Anh của Linh Sơn Cốc và Kình Thiên Môn đến đây.  
......  
Dương Bách Xuyên vừa định để tiểu Phượng Hoàng phóng hỏa công kích, lại nghe được ba lão bất tử thế mà lại dùng truyền âm khắp thành Yêu Quang bắt đầu triệu tập tất cả môn hạ đệ tử cảnh giới Nguyên Anh đến.  
Lúc này, hắn lập tức ngây người, không chỉ không căng thẳng mà lại cười lạnh nói: “Coi như là bớt việc, không cần tốn công đi tìm người, người lại tự mình đưa tới cửa càng tốt.”  
Đối với ý đồ triệu tập môn hạ đệ tử Nguyên Anh của ba lão bất tử, Dương Bách Xuyên ít nhiều cũng đoán được, tất nhiên là tới đối phó hắn, nhưng Dương Bách Xuyên thản nhiên không thèm để ý việc này, cao thủ âm thầm toạ trấn thành Yêu Quang là ba lão bất tử ÂÂn Tĩnh An, tọa trấn bên ngoài chính là ba cao thủ tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, trong đó một người còn bị hắn cho một kiếm phế đi.  
Còn lại hai Nguyên Anh hậu kỳ, một trong số đó tất nhiên là Tề Mặc Hành hắn đang đi tìm, là bắt người Ngô Mặc Thu, hai Nguyên Anh hậu kỳ trái lại cũng không đáng sợ chút nào.  
Về phần còn lại, sợ tất cả đều là tu vi Nguyên Anh trung kỳ thì có thể làm gì?  
Đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi, dùng để trút giận cũng tốt.  
Cho nên Dương Bách Xuyên chuẩn bị muốn động thủ, lại chợt dừng lại chờ tiếp chiêu thì hay hơn.  
Chỉ chốc lát sau, lưu quang nổi lên bốn phía của thành Yêu Quang, từng luồng khí tức Nguyên Anh xuất hiện, ngắn ngủn không đến mười hơi thở ở bên cạnh ba lão gia hỏa  Ân Tĩnh An đã hội tụ gần trăm tu sĩ Nguyên Anh.  
Nhưng trong đó vẻn vẹn chỉ có hai người là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hơn ba mươi Nguyên Anh trung kỳ, hơn sáu mươi người còn lại tất cả đều là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.