Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1879:




Ngay lập tức, toàn bộ hoa văn trên quả trứng sáng lên, sau một tiếng ‘Bùm’, quả trứng bùng lên một ngọn lửa màu trắng.  
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên toát cả mồ hôi lạnh, hắn cảm nhận được ngọn lửa trắng đột nhiên bùng lên từ trứng Phượng Hoàng khiến cho hắn hít thở không thông.  
Cảm giác như ngọn lửa này có thể thiêu rụi mọi thứ, mặc dù biết rõ là ảo giác của mình nhưng lúc này hắn lại chọn tin lời mà sư phụ đã nói, thần hỏa của Phượng Hoàng trưởng thành có thể đốt cháy cả thiên địa.  
Điều quỷ dị là, ngọn lửa màu trắng tỏa ra từ trứng Phượng Hoàng khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy uy lực của nó có thể thiêu hủy thiên địa, nhưng lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên lại không hề có chút thương tổn nào, điều này khiến Dương Bách Xuyên thở phào một hơi nhẹ nhõm.  
Nếu như ngọn lửa màu trắng trên trứng Phượng Hoàng thiêu đốt hắn, Dương Bách Xuyên có cảm giác mình nhất định sẽ bị cháy thành tro.  
May mà không thương tổn tới một đại công thần như hắn.  
Sau khi nhỏ giọt máu lên trứng Phượng Hoàng, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được tốc độ hấp thụ chân khí cũng xem như là chậm lại không ít, hắn biết lão đầu nói không sai, nhỏ máu có thể giúp hắn chống đỡ được một trận.  
Nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên vội vàng vung tay lên, lấy ra một viên Linh Đào từ không gian Càn Khôn, dùng để bổ sung chân khí trong cơ thể, hắn luôn cảm thấy quả trứng Phượng Hoàng này như cái động không đáy, không biết phải cần tới bao nhiêu lực lượng nữa mới có thể ăn no, có Linh Đào trong tay xem như là phòng bị trước.  
Không hề nghĩ ngợi, Dương Bách Xuyên nuốt luôn hai quả Linh Đào, chỉ trong nháy mắt, lượng chân khí tiêu hao cũng xem như là được bổ sung nguyên vẹn.  
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, Linh Đào trong không gian Càn Khôn có thể sánh ngang với nước Sinh Mệnh, không để hắn thất vọng, hiện tại thì hắn cũng không cần phải lo lắng sẽ không đủ chân khí nữa.  
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của Dương Bách Xuyên thay đổi, công hiệu của máu qua đi, trứng Phượng Hoàng lại bắt đầu điên cuồng hấp thu chân khí trong cơ thể hắn, lần này còn điên cuồng hơn cả lúc trước, trong nháy mắt, lượng chân khí vừa bổ sung đã bị trứng Phượng Hoàng hấp thu hơn phân nửa.  
Khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, hắn vội vàng lấy thêm một quả Linh Đào, tiếp tục bổ sung chân khí.  
Nhưng hắn phát hiện, lượng chân khí mà Linh Đào cung cấp cũng không đủ, trứng Phượng Hoàng giống như đang bước vào thời khắc mấu chốt, dựa theo tốc độ hấp thu chân khí một cách bất thường như vậy, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng Linh Đào có đủ hay không.  
Chớp mắt, năng lượng của mười quả Linh Đào đã bị hắn nuốt chửng, nhưng trứng Phượng Hoàng cũng đã hấp thụ bảy tám phần chân khí trong cơ thể.  
Mặc dù trong không gian Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vẫn còn mấy chục quả Linh Đào nữa, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo có đủ hay không?  
Chẳng may lực lượng của số Linh Đào này đã bị hấp thu hết nhưng trứng Phượng Hoàng vẫn chưa thể nở thì sao?  
Trong lòng đang nghĩ như vậy, giọng của sư phụ Vân Thiên Tà lại vang lên: “Thằng nhóc thối, con thử dùng nước Sinh Mệnh đi, dù sao thì ấp trứng Phượng Hoàng cũng cần năng lượng, có lẽ nước Sinh Mệnh sẽ có tác dụng.”  
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì khóe miệng đắng chát, nhưng cũng đành thử.  
Trong không gian Càn Khôn có tổng cộng chín giọt nước Sinh Mệnh, lúc trước hắn đưa cho đệ tử và chồn nhỏ, cộng thêm chữa thương cho bản thân, đã dùng mất sáu giọt, hiện tại còn dư lại ba giọt, tâm khẽ động, hắn trực tiếp lấy toàn bộ ba giọt nước Sinh Mệnh ra ngoài, sau đó nhỏ lên trứng Phượng Hoàng.  
Khoảnh khắc ba giọt nước Sinh Mệnh được nhỏ lên quả trứng, trứng Phượng Hoàng màu đỏ sẫm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngọn lửa màu trắng lập tức cháy bùng từ nửa thước lên ba thước, một cỗ sức sống cường đại cũng theo đó mà tản ra ngoài.  
Ngay sau đó, một tiếng kêu lảnh lót phát ra từ trứng Phượng Hoàng: “Chiếp ~”
Một tiếng kêu thánh thót truyền tới từ quả trứng Phượng Hoàng, lần này Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng, bên trong quả trứng có hơi thở của sinh mệnh.  
Ngay sau đó, trứng Phượng Hoàng trong lòng bàn tay hắn đột nhiên phát ra một tiếng ‘Răng  rắc’.  
Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, có một loại cảm giác cuối cùng thì cây vạn tuế cũng nở hoa, xem như là có động tĩnh thay đổi.  
Mặc dù từ lúc ấp trứng Phượng Hoàng đến hiện tại mới trôi qua nửa ngày, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, trứng Phượng Hoàng cắn nuốt một lượng chân khí khủng bố, từng giây từng phút trôi qua đều cực kỳ dày vò.  
Hắn sợ mình sẽ bị trứng Phượng Hoàng hút khô.  
Nghe được tiếng răng rắc, Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng không cần lo lắng chân khí sẽ bị hút cạn.  
Tiếng vỏ trứng vỡ này là minh chứng tốt nhất, hắn phát hiện tốc độ mà trứng Phượng Hoàng hấp thụ chân khí cũng dần chậm lại.  
Xem kỹ thì quả nhiên thấy được, trên bề mặt quả trứng xuất hiện một vết nứt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.