Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1874:




Nhưng giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy giữa hố to phát ra một ánh sáng vô cùng chói mắt.  
Ngay sau đó, một luồng khí lưu tràn ra từ miệng hố, mạnh tới mức khiến bọn họ không thở nổi.  
Ba người họ đều là những lão già đã thành tinh, mặc dù không biết ánh sáng và luồng khí tức kia là gì, nhưng cũng biết có chuyện không ổn, trong nháy mắt ba người bọn họ lùi lại, bỏ chạy về phía sau.  
Bọn họ thi nhau chạy.  
“Ầm  ~”  
Giữa tiếng nổ vang trời lại phát hiện ra một ngọn núi lớn xuất hiện giữa cái hố.  
Không sai, trong linh thức của ba người nhìn thấy giữa cái hố mà Dương Bách Xuyên rơi xuống lại xuất hiện một ngọn núi, hơn nữa còn càng ngày càng khổng lồ.  
Luồng khí cường đại tản ra, ba lão già trực tiếp bị hất bay ra tới khi gần một trăm thước mới dừng lại, bọn họ đập lên một tòa kiến trúc, phá hủy toàn bộ ngôi nhà.  
“Phụt ~”  
“Phụt ~”  
“Phụt ~”  
Ba người đồng thời phun ra máu, ngẩng đầu nhìn, một ngọn núi dài chừng mấy ngàn thước, núi lớn cao gần trăm mét nằm ngang ở chợ phiên yêu thú, chiếm trọn cả con đường.  
“Đây là…?”  
“Sao có thể?”  
“Là…tiểu tử kia làm?”  
Ba người bò dậy, trợn mắt há hốc nhìn ngọn núi đột nhiên xuất hiện, hoặc nói đúng hơn là mọc ra từ trong hố lớn, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ.  
ÂÂn Tĩnh An kinh ngạc thốt lên: “Đúng thế…núi La Phù ~”  
“Cái gì? Núi La Phù?” Mã Minh Sơn giật mình.  
“Hình như đúng là núi La Phù…” Từ Cơ Vân lắp bắp nói.  
Đối với tu sĩ Sơn Hải Giới mà nói, núi La Phù chính là một thiên đường để phiêu lưu mạo hiểm, trăm năm mở một lần, chỉ cần là tu chân giả cảnh giới Kim Đan thì đều đã từng đi qua núi La Phù.  
Nhưng tất cả mọi người đều biết, núi La Phù là một ngọn núi thần bí ẩn giấu trong hư không, chưa từng có vị trí cố định, trăm năm chỉ xuất hiện đúng chín tháng, sau đó sẽ lại biến mất, lần gần nhất núi La Phù xuất hiện mới cách đây hơn ba năm, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở thành Yêu Quang.  
Hơn nữa, nhìn có vẻ nhỏ hơn không ít, ba người họ đương nhiên là từng đi qua núi La Phù, ai cũng biết La Phù là một dãy núi có diện tích vạn dặm, núi Tu Di độc lập không thể nhỏ như vậy, chỉ dài nghìn thước cao trăm thước.  
Mặc dù thu nhỏ lại vô số lần, nhưng ba người bọn họ chỉ cần nhìn liền có thể nhận ra đây chính núi La Phù.  
Ánh mắt  Ân Tĩnh An lóe lên: “Sớm đã nghe nói, núi La Phù là một động thiên, hôm nay nhìn thấy quả đúng là như lời đồn, xem ra La Phù Động Thiên đã trở thành vật trong túi của tiểu tử này, tiểu bối vô danh có tài đức gì lại có thể hưởng thụ bảo bối đáng giá như vậy.”  Ân Tĩnh An vừa nói chuyện vừa giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng, trong mắt lão ta tràn đầy sự tham lam không đáy.  
Ai cũng có thể nhìn ra,  Ân Tĩnh An có tham niệm muốn cướp làm của riêng.  
Ngay cả ánh mắt của Từ Cơ Vân và Mã Minh Sơn cũng thay đổi, bọn họ cũng chẳng khác ÂÂn Tĩnh An là bao.  
Không biết từ lúc nào, mỗi người một tâm tư, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm tới ngọn núi La Phù nằm ngang trên thành Yêu Quang.  
Ngay sau đó, ÂÂn Tĩnh An đột nhiên giơ tay lên, hội tụ năng lượng cường đại, đánh thẳng về phía núi La Phù Động Thiên.  
“Ầm ~”  
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, có điều, lão ta dốc toàn lực đánh lên núi La Phù nhưng lại không hề có chút rung chuyển nào.  
Ánh mắt ÂÂn Tĩnh An cứng lại, lão ta nói với hai người Từ - Mã: “Từ lão quái, Mã lão quỷ, chúng ta cùng thử xem,loại bảo vật như vậy không nên để cho tên tiểu tử này khống chế.”  
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ánh mắt Mã Minh Sơn lóe lên nói.  
Từ Cơ Vân không nói gì nhưng cũng gật đầu liên tục.  
Ba người bọn họ cùng công kích về phía núi La Phù.  
Có điều, lớp phòng ngự của núi La Phù sau khi bị Dương Bách Xuyên luyện hóa, đâu dễ bị bọn họ lay động như vậy được? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.