Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1870:




Cho dù đây là đại trận gì để bảo vệ thành trì, thì Dương Bách Xuyên đều biết nó không hề đơn giản, đại trận thành Yêu Quang, nghe thấy lão giả hô lên Yêu Quang đại trận, cũng không biết thành trì này lấy tên theo trận pháp, hay là trận pháp được đặt tên theo thành trì.  
Mặc kệ là loại nào, sau khi đại trận được mở ra, Dương Bách Xuyên liền biết mình không xong rồi, đối với trận pháp, hắn không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được điểm không tầm thường của trận pháp này, cho dù để Trùng Tử đi phá trận, e là không đơn giản chỉ một hai lần là có thể phá vỡ.  
Hơn nữa, lúc này Dương Bách Xuyên lại phát hiện ra hai luồng khí tức của lão giả có cảnh giới tu vi Nguyên Anh đại viên mãn xuất hiện ở cửa thành, không cần nói cũng biết bọn họ chính là hai cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đang âm thầm trấn giữ thành Yêu Quang.  
Chỉ là hắn không hiểu, vì sao hai người họ vẫn chưa hiện thân, giống như đang giấu mình trong bóng tối để xem kịch.  
Mặc kệ hiện thân hay không hiện thân thì Dương Bách Xuyên cũng đã dừng lại, nếu đã bị đại trận vây khốn, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác để thoát thân.  
Tâm khẽ động, hắn ra lệnh cho Trùng Tử lặng lẽ đi phá trận, còn hắn thì tiếp tục nghĩ biện pháp phá hỏng, chợ phiên yêu thú có hai con phố, hắn và chồn nhỏ chỉ phá hỏng một phố, nếu hiện tại không đi được, vậy thì ở đây gây rối một chút, càng hỗn loạn thì càng tốt.  
Sau khi Trùng Tử nhận được mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên thì lặng lẽ rời khỏi tai của hắn, bay tới kết giới đại trận.  
“Tiểu bối, để lại đồ của lão phu, ta sẽ cho ngươi toàn thây.”  n Tĩnh An đuổi theo gầm lên đầy giận dữ.  
Dương Bách Xuyên lật tay, trả lời không ta chính là một kiếm bổ tới, sau đó dưới chân khẽ động, trong chớp mắt hắn đã chạy về phía chợ phiên yêu thú, Chỉ Xích Thiên Nhai Công mang tới cho Dương Bách Xuyên một ưu thế tốc độ cực lớn, hắn căn bản không hề đánh nhau trực diện với lão giả.  
Một đạo kiếm khí trực tiếp chém tới, ánh mắt  n Tĩnh Phong sắc lạnh, chỉ hừ một tiếng đã hóa giải. Nhưng lại phát hiện Dương Bách Xuyên đã chạy được vài trăm thước, lão tức giận la to.  
“Tiểu bối, lão phu phải băm ngươi thành trăm mảnh,”  n Tĩnh An giận dữ đuổi theo.  
Chẳng mấy chốc, đợi sau khi  n Tĩnh An rời đi, linh khí bắt đầu dao động, một già một trẻ hiện thân.  
Người trẻ có tướng mạo chừng hai mươi, già thì khoảng sáu mươi, bọn họ chính là hai cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn khác của thành Yêu Quang.  
Cao thủ có bộ dáng trẻ tuổi chính là người của Kình Thiên Môn ở châu Bắc Sơn – Từ Cơ Vân, người sau là Mã Minh Sơn của Linh Sơn Cốc ở châu Nam Sơn.  
Chỉ nghe lão giả Mã Minh Sơn của Linh Sơn Cốc nói với Từ Cơ Vân: “Từ lão quái, ngươi thấy thế nào?”  
Từ Cơ Vân bị lão giả kia gọi là Từ lão quái thì nhíu mày nói: “Mã lão quỷ, ngươi đừng giả vờ hồ đồ, tất nhiên là lão già  n Tĩnh An có đồ vật quan trọng bị tên tiểu tử kia lấy mất, nếu không thì sao lại bất chấp trong thành đại loạn mà mở ra đại trận Yêu Quang, quan trọng là chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần giúp đỡ không? Lão già  n Tĩnh An có thể mở đại trận Yêu Quang thì chúng ta cũng có thể đóng.”  
Mã Minh Sơn của Linh Sơn Cốc hừ lạnh rồi nói: “Còn có thể làm gì bây giờ? Rõ ràng là  n Tĩnh An đã phát giác ra sự xuất hiện của hai chúng ta, cố ý mở đại trận, chính là để cho ta và ngươi xem kịch, kéo chúng ta cùng xuống nước, ngươi đừng quên cảnh giới thần hồn của lão  n là Xuất Khiếu, mặc dù đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng nếu thật sự ép lão ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Xuất Khiếu.  
Đến lúc đó, ta và ngươi không ra tay sẽ khó tránh khỏi việc lão ta bịa đặt,hôm nay thành Yêu Quang bị tiểu tử kia làm loạn, nếu còn không ra tay nữa thì việc kinh doanh của hai nhà chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.  
Mặt khác, không thể đóng đại trận Yêu Quang được, chợ phiên yêu thú thả ra hàng ngàn yêu thú, cộng thêm đạo khí tức đột phá chín tầng mây lúc trước, tất nhiên sẽ dẫn dụ đại yêu bên ngoài tới công kích thành Yêu Quang, hôm nay chúng ta chỉ có thể theo sau  n Tĩnh An, dọn dẹp hậu quả cho lão ta, không còn sự lựa chọn nào khác.”  
Từ Cơ Vân có bộ dáng trẻ tuổi trầm tư gật đầu, sau đó tức giận nói: “Đúng vậy,  n Tĩnh An đáng ghét, cũng không biết đắc tội với tên tiểu tử quỷ dị nào, bây giờ thì hay rồi, còn liên lụy tới cả hai chúng ta, có điều ta và ngươi vẫn nên đi góp vui, kiếm cổ và khôi giáp của tên tiểu tử kia trông có vẻ không phải vật tầm thường.  
Hơn nữa có thể thu mấy Thái Châu Nữ biến mất thì trên người của tên tiểu tử kia chắc chắn có pháp bảo, vả lại người khiến cho  n Tĩnh An nổi trận lôi đình như vậy, hẳn là tiểu tử kia còn giữ thứ gì rất quan trọng, ví dụ như đạo khí tức xông thẳng lên trời lúc trước, giống như là hơi thở của một loại thần thú nào đó, chi bằng chúng ta cũng tham gia góp vui, cũng đâu thể chùi mông không cho  n Tĩnh An được?”  
“Ta cũng có ý này, nhưng mà chúng ta vẫn nên ổn định hỗn loạn trong thành trước, không thể để mấy con yêu thú tùy ý phá hoại như vậy, nếu như thành Yêu Quang bị hủy, người cuối cùng chịu thiệt vẫn là ba thế lực lớn chúng ta.” Mã Minh Sơn của Linh Sơn Cốc thấp giọng nói.  
Khóe miệng Từ Cơ Vân giật giật: “Nhức đầu chết đi được, thôi vậy, chúng ta trấn áp đám yêu thú này, khôi phục trật tự đã.”  
Ngay sau đó, thân hình hai người họ lóe lên, lần nữa xuất hiện trước hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lúc trước gã thanh niên Nguyên Anh hậu kỳ kia đã bị một kiếm của Dương Bách Xuyên phế bỏ, hai gã hiện tại là người dưới danh nghĩa của hai thế lực Từ - Mã. Bọn họ đang định truy đuổi Dương Bách Xuyên, sau khi nhìn thấy hai lão quái Từ - Mã xuất hiện thì vội vàng hành lễ: “Bái kiến Từ trưởng lão, Mã trưởng lão ~”  
Mã Minh Sơn trầm giọng nói: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, lập tức triệu tập tất cả thành vệ tới kho lấy dây nhốt yêu đến trấn áp yêu thú trong thành, tên tiểu tử kia cứ giao cho chúng ta, hai ngươi nhanh chóng đi làm.”  
“Tuân mệnh trưởng lão.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.