Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1865:




Nhân tộc chiếm đóng lãnh thổ Đại Sơn, toàn bộ lãnh thổ năm châu của Đại Sơn, dù Đông Tây Nam Bắc, ba thế lực lớn đến từ ba châu lục khác nhau, chiếm hơn phân nửa giang sơn địa bàn của Đại Sơn.  
Hiện tại lão Mạnh biết ông ta bị Dương Bách Xuyên lừa, ba thế lực lớn nhất chắc chắn sẽ tìm ông ta tính sổ.  
Hơn nữa lấy lão Mạnh hiểu rõ thực lực của ba thế lực lớn ở thành Yêu Quang, ông ta cũng không cho rằng Dương Bách Xuyên có thể thoát khỏi thành Yêu Quang sau khi phạm đại tội như thế.  
Vì kế hoạch này, trong lòng lão Mạnh nghĩ phải nhanh chóng tìm đường khác để rời khỏi thành Yêu Quang, về sau có thể tồn tại trong thành Yêu Quang, thậm chí là toàn bộ Đại Sơn hay không cũng còn là ẩn số.  
“Dương huynh đệ, ngươi hại chết lão tử đây rồi!” Tâm trạng lão Mạnh vô cùng phức tạp, ngoài miệng thì thầm oán giận, bước nhanh về phía cửa thành.  
Ông ta không ở lại giúp Dương Bách Xuyên, dù sao cũng chỉ vừa quen hôm nay, sở dĩ hôm nay giúp Dương Bách Xuyên là bởi vì Dương Bách Xuyên giải vây giúp ông ta ở cửa thành, không ngờ ông ta vừa lắm mồm nói một câu cháu trai lại khiến bây giờ ông ta phải chạy trốn.  
Không biết như thế nào, tuy ngoài miệng lão Mạnh đang oán trách Dương Bách Xuyên, nhưng trong lòng lại không tức giận nổi, ngược lại nhiệt huyết đã lâu không gặp đang dần dần bùng cháy.  
“Thôi, ai mà chẳng có thời niên thiếu chữ, lão Mạnh ta cũng không trách ngươi, nếu hôm nay ngươi có thể trốn thoát khỏi thành Yêu Quang, lão Mạnh ta sẽ bán thân cho ngươi.” Lão Mạnh vừa chạy vừa tự nói trong đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh ký ức mấy trăm năm trước. Năm đó ông ta cũng giống như Dương Bách Xuyên bây giờ, là thiếu niên nhiệt huyết, cũng từng làm chuyện lớn như Dương Bách Xuyên hôm nay, nhưng cũng chính vì thế nên tu vi của ông ta từ Nguyên Anh đại viên mãn rơi xuống Nguyên Anh sơ kỳ!  
Chuyện cũ không dám nhớ lại, nhiệt huyết trong lòng lão Mạnh không hiểu sao lại bùng cháy, sâu trong lòng cũng không trách Dương Bách Xuyên liên lụy đến ông ta.  
…  
Sau khi Dương Bách Xuyên nghe tiếng yêu thú gầm lên ở phía xa, trong lòng khẽ động, chuẩn bị rút lui, hắn cũng không dám tiếp tục nán lại. Nếu như toàn bộ cao thủ Nguyên Anh ở thành Yêu Quang đi ra hết thì sẽ là phiền phức lớn để hắn chạy trốn.  
Ngay khi Dương Bách Xuyên chuẩn bị lao ra khỏi nơi giam giữ yêu thú ở thương hành  m Dương, khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy một gian phòng nhỏ khắc ký hiệu trận pháp.  
Hắn vốn định rời đi nhưng sau khi nhìn thấy căn phòng nhỏ này, ma xui quỷ khiến đi đến đó.  
Lúc sắp đến cửa, đột nhiên có chùm sáng tấn công đến, khí tức là tu vi Nguyên Anh trung kỳ.  
Không chút nghĩ ngợi, cầm kiếm chém lại.  
“Ầm ầm!”  
Sau khi một tiếng nặng nề vang lên, một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ cầm đại đao chắn trước cửa lớn, vẻ mặt vô cùng căng thẳng nói: “Thằng nhóc, lá gan ngươi lớn thật. Đã phạm phải đại họa, ta khuyên ngươi nhanh chạy đi, chậm một chút thì ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”   
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nghe người đàn ông trung niên nói dường như đang lo lắng cho mình, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ lại, chắn chắn không phải như vậy, nhìn vẻ mặt căng thẳng của người trung niên. Vốn dĩ nói vậy thì vì không muốn mình tới gần căn phòng nhỏ này.  
Có thể khiến cho người đường đường Nguyên Anh trung kỳ canh gác phòng, bên trong tất nhiên có điều gì đó.  
Càng làm như thế càng khiến Dương Bách Xuyên tò mò hơn, sẽ không rời đi, dù sao hắn có thể giết chết người trung niên Nguyên Anh trung kỳ này, hắn muốn nhìn xem trong phòng có cái gì?  
Hắn cũng không nhiều lời, giơ kiếm Đồ Long lên đánh lại.  
Viên Đại Sơn thấy Dương Bách Xuyên cũng không rời đi, ngược lại tấn công ôn ta, ông ta kinh hãi, đồng thời cũng vô cùng đau khổ, biết rõ mình không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên nhưng vẫn không thể lui nhường. Bởi vì trong gian phòng nhỏ của ông ta có một quả trứng của đại nhân trấn thủ thương hành  m Dương chân chính, tốn mất sáu mươi năm mới lấy được từ trong Đại Hoang.  
Vì quả trứng kia mà vị đại nhân kia bị thương nặng, đến nay vẫn đang bế quan dưỡng thương, nếu như ông ra nhượng bộ thì sẽ liên lụy đến cả gia tộc ông ta. Vậy nên dù biết rõ không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên, Viên Đại Sơn cũng không thể nhượng bộ, sợ vì vậy mà mất mạng.  
Ông ta biết rõ quả trứng kia rất quan trọng, hơn nữa những thứ được cất trong gian phòng nhỏ đều là những thứ quan trọng nhất của thương hành  m Dương, bây giờ Viên Đại Sơn chỉ hy vọng ông ta có thể giữ chân được thanh niên trước mắt, hy vọng những nhân vật lớn của  m Dương Tông có thể kịp thời chạy đến giải vây.  
Dương Bách Xuyên cũng không biết nỗi khổ tâm của Viên Đại Sơn, hắn chỉ tò mò muốn nhìn một chút, cũng đi về phía nơi bất phàm, nghĩ đến việc có thể khiến cho thành Yêu Quang càng loạn hơn, chẳng phải càng tốt sao.  
“Ầm ầm!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.