*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn tập trung chỉ huy hai con rối đen trắng và chồn nhỏ đi phá hư lồng giam giữ yêu thú, hai con rối thì không dám nói, nhưng còn chồn nhỏ thì Dương Bách Xuyên rất có lòng tin với nó.
Thật sự mà nói, Dương Bách Xuyên có cảm giác nếu bây giờ chồn nhỏ thật sự tức giận, đoán chừng ngay cả hắn cũng không phải đối thủ, Dương Bách Xuyên có suy nghĩ này là bởi vì lần trước chồn nhỏ từng ra tay với Pháp Hắc Hoa bà bà, hơn nữa ra tay còn là một kích giết chết.
Cộng thêm tốc độ của chồn nhỏ cũng giống như quỷ mị, tứ chi sắc bén thậm chí đi ra chặt chém linh khí cũng giống như gọt khoai tây, để chồn nhỏ đi thả những yêu thú bị giam giữ là thích hợp nhất.
Chỉ cần phá huỷ lồng nhốt yêu thú hoặc là dây trói yêu trên người yêu thú, yêu thú bị khống chế tất nhiên có thể lấy được tự do và thực lực.
Đến lúc đó thành Yêu Quang không loạn mới là chuyện lạ.
“Giết~”
Thẩm Vạn Toàn mang theo sát khí đằng đằng nhào về phía Dương Bách Xuyên, nhưng ngay sau đó lông tơ của hắn liền dựng ngược lên.
Trong lúc đó, cổ kiếm trong tay Dương Bách Xuyên vung lên, kiếm khí dài ba bốn trượng lập tức quét ngang đến, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được hàn ý của kiếm khí, quả thực không thể địch lại.
Cho tới bây giờ, Thẩm Vạn Toàn chưa từng cảm nhận qua kiếm khí cường đại như vậy, lập tức kinh hãi thất sắc nói: “Mau lui lại~”
Trong tiếng bạo nổ, Thẩm Vạn Toàn nhanh chóng lùi lại.
Dương Bách Xuyên vừa ra tay chính là chiêu trí mạng, sao có thể cho bọn họ cơ hội?
Hình tam giác của ba kích thần thông Thủ Cốt hạ xuống, cắt đứt triệt để đường lui của bọn họ.
“Ầm ầm ầm~”
Tiếng nổ to lớn rung động vang lên trong sân.
“A a a...”
Trong nháy mắt, kiếm khí của Dương Bách Xuyên liều mạng với đám người Thẩm Vạn Toàn, tiện tay quét qua rồi lại vung ra ba kiếm.
Tám cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, trong tiếng kêu thảm thiết bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên chém thành thịt vụn.
Cũng chính là trong nháy mắt, tám Nguyên Anh trung kỳ không hề chống cự bị Dương Bách Xuyên giết chết ngay lập tức.
Khói bụi tung bay khắp sân, khói dày đặc cuồn cuộn, cửa lớn chợ thương mại Âm Dương bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc này, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không thèm nhìn thi thể tám người trên mặt đất, dưới chân vừa động đi về phía trước.
Trên đài, lão giả chủ trì bán Yêu nô là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, vốn nghĩ đến tám người Thẩm Vạn Toàn ra tay sẽ chém chết Dương Bách Xuyên, quả thực chính là không biết người biết ta, không ngờ mới mấy hơi thở công phu, Dương Bách Xuyên vừa ra tay đã tàn sát toàn bộ tám người Thẩm Vạn Toàn.
Lúc này, trong lòng lão giả toát mồ hôi lạnh, điều đầu tiên ông ta nghĩ không phải là đi chém giết trấn áp Dương Bách Xuyên, mà lại là kêu gọi người khiêng chín Thái Châu Nữ trong chín cái lồng sắt trên đài đi.
Nói đùa chứ, tuy là tu vi của hắn so với đám người Thẩm Vạn Toàn cao hơn một bậc, nhưng cũng không phải quá cao, tám cao thủ Nguyên Anh trung kỳ hợp lực đều bị Dương Bách Xuyên chém chết chính diện, một Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong như hắn tiến lên chính là muốn chết. Trước mắt vẫn nên mang chín Thái Châu Nữ trên đài còn chưa chuẩn bị bán đấu giá đi, sau đó đi mời đại lão gia của thương hành Âm Dương ra mặt trấn áp mới là đạo lý.
“Mau mau đi xuống, mau~” Lão quản gia gấp gáp kêu gọi mọi người.
Lúc này, một kiếm của Dương Bách Xuyên lại kéo qua đây.
Lão già quản sự cứ mãi tập trung chuyện ở giữa sân, sau khi phát hiện Dương Bách Xuyên biến mất tại chỗ, lập tức biết có chuyện không ổn, sát thần này đã nhắm vào hắn, chợt một luồng gió thổi mạnh từ sau lưng.
Không chút nghĩ ngợi, trên người ông ta xuất hiện một bộ khôi giáp, không thèm quan tâm Thái Châu Nữ trên đài nữa, trước mắt vẫn là mạng già của mình quan trọng hơn.
“Chạm ~”
Một tiếng kêu rên vang lên, kiếm khí của Dương Bách Xuyên chém vào người lão giả, sau khi người kêu rên một tiếng đau đớn thì mượn thế bay ra ngoài.
Có lẽ chính là khôi giáp trên người lão già quản sự có tác dụng, một kiếm của Dương Bách Xuyên vẫn không lấy được mạng của ông ta, ngược lại mượn thế cho ông ta chạy trốn.
Dương Bách Xuyên cũng không đuổi theo, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng phá huỷ chợ yêu thú, thời gian cấp bách, chờ cao thủ Nguyên Anh toạ trấn thành Yêu Quang đi ra, hắn sẽ không có thời gian.
Thân hình rơi vào trên đài, xuất kiếm vung vẩy, chém chết mấy tiểu tu sĩ Kim Đan hầu hạ thương hành Âm Dương, trong lồng sắt lập tức truyền đến tiếng kêu hoảng sợ.
Hắn theo bản năng nhìn lại, lúc này lại thấy rõ Thái Châu Nữ bị giam giữ trong lồng sắt, ngũ quan sắc sảo đến mức tuyệt trần, quả thực ở trong mắt Dương Bách Xuyên người đó chính là tinh linh trong thiên địa.
Thái Châu Nữ trưởng thành có tóc xanh và ánh mắt giống như biển rộng, lỗ tai cũng khác với người bình thường, mũi nhọn đỏ hồng, từng người trong lồng sắt đều hoảng sợ, ánh mắt màu lam tràn ngập vẻ sợ hãi đáng thương.