Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1852:




Sơn Hải Giới vô cùng lớn, hắn cũng không có manh mối đi tìm, vì vậy quyết định trở lại thành Tán Tu, sau đó kéo theo huynh đệ Gia Cát đi Sơn Châu, tìm thông đạo Sơn Hải mà tổ tiên gia tộc Gia Cát để lại, về Địa Cầu, sau đó trở lại Sơn Hải Giới sau. Nếu có thể đi ra ngoài chắc chắn cũng có thể đi vào, dù sao gia tộc Gia Cát có một thông đạo phong ấn,  
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên triệu hồi kiếm Đồ Long ra, ngự kiếm phi hành đến thành Tán Tu.  
Đáng tiếc yêu vương Tiểu Bạch không ở, có lẽ rời đi theo Diệp Vô Tâm, lúc trước hắn đã hạ lệnh Tiểu Bạch đi theo bảo vệ Diệp Vô Tâm.  
Nếu yêu vương Tiểu Bạch ở đây, tốc độ phi hành của nó nhanh hơn rất nhiều.  
Nhưng hiện tại tu vi của hắn đã là Nguyên Anh sơ kỳ, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng không chậm, chỉ tiêu hao một ít chân khí.  
Thành Tán Tu cách chỗ này chín ngàn dặm, Dương Bách Xuyên phải phi hành ít nhất ba ngày, trên đường không khỏi sẽ mệt mỏi.  
Dương Bách Xuyên liên tục phi hành hai ngày, đi hơn 6000 dặm, một tòa thành trì xuất hiện trong tầm mắt, vừa lúc hắn cũng có chút mệt mỏi, hạ xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện nhìn xem có thể thuê thuyền phi hành đến thành Tán Tu hay không.  
Thuyền phi hành là pháp khí phi hành, nhanh hơn tự ngự kiếm phi hành, chỉ tốn chút linh thạch, Dương Bách Xuyên không để ý số linh thạch đó. Lúc ở trong núi La Phù hắn đã dùng hết linh thạch hạ phẩm, nhưng vẫn để lại một ít trung phẩm và thượng phẩm, có lẽ bằng đó cũng đủ để cưỡi phi thuyền.  
Thành trí phía dưới không to bằng thành Tán Tu, nhưng người đến người đi cũng rất náo nhiệt.  
Trên người của Dương Bách Xuyên có bản đồ núi lớn lãnh thổ quốc gia được Diệp Vô Tâm đưa tặng, rất nhanh đã tìm được trên bản đồ, tòa thành này tên là - thành Yêu Quang.  
Thành Yêu Quang chính là nơi giao hội của ba châu, lần lượt là châu Nam Sơn, châu Bắc Sơn, châu Đông Sơn.  
Lúc trước Diệp Vô Tâm từng nói qua về thành Yêu Quang cho Dương Bách Xuyên, chỉ biết nơi này vô cùng hỗn loạn, lệ thuộc vào sự quản hạt của ba tông môn lớn nhất trong ba châu.  
Châu Nam Sơn  m Dương tông, châu Bắc Sơn Kình Thiên Môn, châu Đông Sơn Linh Sơn Cốc, ba thế lực lớn đều là thế lực kiệt xuất trong các châu. Ở bên ngoài thành Yêu Quang, ba tông môn này là giáo hóa con dân, trên thực tế là làm buôn bán.  
Hơn nữa còn là buôn bán yêu thú, ở thành Yêu Quang có rất nhiều khách hàng thích mạo hiểm, có vài người độc lai độc vãng, có vài người hợp thành tiểu đội ba người đến mấy chục người, tự xưng là thế lực mạo hiểm.  
Những khách hàng mạo hiểm đó tụ lại với nhau, giơ lên cờ hiệu là mạo hiểm, trên thực tế là bước vào đất hoang đuổi bắt yêu thú.  
được hoan nghênh nhất là con của yêu thú, rất được một vài tên ăn chơi tiêu xài của các tông môn lớn yêu thích.  
Bởi vì thu phục yêu thú thành niên không dễ, nhưng bồi dưỡng con non từ nhỏ lại dễ dàng hơn rất nhiều.  
Thành Yêu Quang là nơi có thể tìm được yêu thú của toàn Sơn Hải Giới.  
Chỉ cần linh thạch thì muốn mua yêu thú hay tài liệu về yêu thú đều được.  
Sự hỗn loạn của thành Yêu Quang không phải là hỗn loạn về trị an, là là ích lợi gút mắt trong tối ngoài sáng. Mấy vạn khách mạo hiểm không có một tổ chức quản lý thống nhất, đều hành động theo ý muốn, trong lòng khách mạo hiểm chỉ có ích lợi, chém giết nhau là chuyện thường tình.  
Tất nhiên không thể chém giết nhau trong thành Yêu Quang, nếu không sẽ bị người của ba thế lực lớn trấn áp. Nhưng chỉ cần có linh thạch và thiên tài địa bảo, muốn giết người trong thành Yêu Quang không thành vấn đề.  
Dương Bách Xuyên vừa đi vừa nghĩ đến một vài điều về thành Yêu Quang được Diệp Vô Tâm từng nói, trong vô thức đã đi đến cửa thành thành Yêu Quang.  
Có binh lính gác cửa thành, số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm người, nhưng năm binh lính này đều là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.  
Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ gác cửa thành, lúc trước cho dù là thành Chiêu Dao hay thành Tán Tu, đều là tu sĩ cảnh giới Kim Đan gác cửa thành, dùng tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ để canh cửa thật sự có chút chấn động.  
Phải biết rằng bên ngoài toàn bộ Sơn Hải Giới mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cũng rất ít thấy.  
Dùng Nguyên Anh sơ kỳ để canh giữ cửa, nhìn từ góc độ khác, thành Yêu Quang thật sự không tầm thường.  
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ tuyệt đối không thể quá rêu rao, đi vào phải khiêm tốn, thăm hỏi xem có thể ngồi thuyền phi hành hay không, nếu có thì trực tiếp rời đi, nếu không cũng sẽ không ở lại thành Yêu Quang, cùng lắm thì tiếp tục ngự kiếm phi hành. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.