Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1845:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó Vân Thiên Tà nói: “Thật ra hút ba ngụm là đủ, việc gì phải uống no căng, còn nói khó chịu, vi sư cảm thấy con cũng rất thích.”  
Nghe sư phụ nói vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên phát ra âm thanh như thủy tinh vỡ vụn, cuối cùng không nhịn được, cổ họng ghê tởm, nổi da gà muốn nôn.  
“Oẹ ~ ọe ọe ~”  
Sau khi nôn ra, Dương Bách Xuyên có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, gầm lên mắng: “Lão già thối, tại sao người không nói sớm?”  
Vân Thiên Tà dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng, nói: “Con không hỏi ta.”  
Dương Bách Xuyên nghẹn lời: “Con…”  
Được rồi, Dương Bách Xuyên tuyệt đối không thể tiếp tục nói chuyện phiếm với sư phụ, nói thêm câu nữa hắn sẽ hộc máu, nhịn xuống cảm giác quay cuồng ghê tởm muốn nôn trong dạ dày, Dương Bách Xuyên hít một hơi thật sâu, khoanh chân bắt đầu điều dưỡng thân thể.  
Mặc dù máu của Hắc Hoa rất ghê tởm, nhưng không thể nghi ngờ rất hữu dụng, hắn cảm nhận được nọc độc trong kỳ kinh bát mạch đang bắt đầu biến mất.  
Bên kia chồn nhỏ và hai con rối đang đối chiến với  u Dương Hải Đường, vẫn còn kẻ địch chưa giải quyết, không còn nhiều thời gian cho Dương Bách Xuyên và sư phụ đấu võ mồm.  
Vài phút sau, Dương Bách Xuyên mở hai mắt, tất cả nọc độc trong cơ thể đều được hóa giải.  
Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn về giữa sân, chỉ thấy khắc văn trên người hai con rối ảm đạm đi rất nhiều. Hắn biết bởi vì linh thạch trong cơ thể hai con rối bị tiêu hao gần hết, cộng thêm thường xuyên bị  u Dương Hải Đường áp chế gắt gao, nếu không phải thân thể của con rối cao cấp không giống bình thường, nó đã bị  u Dương Hải Đường đánh sấp xuống.  
Ngược lại chồn nhỏ và  u Dương Hải Đường đánh ngang tay, thân thể nho nhỏ hóa thành tia sáng vàng, giống như tinh linh, quay xung quanh  u Dương Hải Đường, để lại từng vết cào trên người bà ta.  
Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, chỉ cần chồn nhỏ đến gần được, móng vuốt sắc bén của nó sẽ để lại miệng vết thương đỏ thẫm đáng sợ trên người  u Dương Hải Đường, làm cho  u Dương Hải Đường tức giận kêu to.  
Nhưng chồn nhỏ có thiên phú dị bẩm, đi vào Sơn Hải Giới gặp nạn không chết, sau khi cắn nuốt một lượng thiên tài địa bảo khổng lồ, huyết mạch tiến hóa lần thứ hai. Bây giờ ngay cả chủ nhân như Dương Bách Xuyên cũng không rõ lắm thực lực và thiên phú của chồn nhỏ.   
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng phát hiện một loại lực lượng chưa bao giờ thấy ở trên người của  u Dương Hải Đường, có lẽ nó có liên quan đến cấm chế trong linh hồn La Phù, làm Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được sự liên hệ nào đó giữa  u Dương Hải Đường và cấm chế.  
Lập tức đứng dậy, lẩm bẩm: “Đã đến lúc kết thúc.”  
Dứt lời, Dương Bách Xuyên tạo pháp quyết, trong lòng mặc niệm pháp môn được La Phù đạo quân truyền thụ, chuẩn bị mở ra cấm chế, giải quyết triệt để linh hồn La Phù trong cấm chế.  
Còn  u Dương Hải Đường, hắn tin tưởng một khi linh hồn La Phù trong cấm chế bị áp chế, cắt đứt liên hệ với bà ta, bà ta sẽ đền tội.  
Dương Bách Xuyên chưa bao giờ quên khoảng thời gian bị người phụ nữ này đuổi giết như chó nhà có tang, mối thù này được ghi tạc vào trong lòng.  
Phất tay, tung pháp quyết đánh lên trên cấm chế.  
“Grào grào grào…”  
Ngay lập tức trong cấm chế vang lên tiếng gầm giận dữ của linh hồn La Phù, mang theo sự thống khổ.  
Lúc này Dương Bách Xuyên có thể xác định pháp môn mà La Phù đạo quân truyền thụ cho hắn, ngoại trừ dùng để mở cấm chế phong ấn, còn có hiệu quả trấn áp linh hồn La Phù. Có lẽ mấy vạn năm trước La Phù đạo quân cũng đã biết trước núi La Phù sẽ sinh ra một linh hồn La Phù mới, có lẽ cũng đoán trước được sẽ có cục diện hôm nay?  
Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên tràn ngập tò mò và kính sợ với nhân vật cỡ La Phù đạo quân.  
Lúc này trong cấm chế vang lên tiếng gầm giận dữ rung trời, linh hồn La Phù bên trong tràn ngập thống khổ, Dương Bách Xuyên tiếp tục tăng nhanh tốc độ pháp quyết.  
u Dương Hải Đường mất đi sức mạnh của linh hồn La Phù, ngay lập tức bị móng vuốt của chồn nhỏ cắt đứt một tay, phát ra tiếng hét thảm thiết.  
Bà ta cực kỳ oán hận nhìn Dương Bách Xuyên, khóe miệng chảy máu, gầm lên: “Dương Bách Xuyên, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế. Hủy tiền đồ tu đạo của ta, giết sư phụ ta, thù này không đội trời chung, ta nguyền rủa ngươi.”  
u Dương Hải Đường dùng lời lẽ bén nhọn nguyền rủa Dương Bách Xuyên, ở trong lòng bà ta, Dương Bách Xuyên đã hủy diệt tất cả của bà ta. Là Dương Bách Xuyên giết Giản Thành, cháu trai của Giản Hóa Phàm  m Dương Tông, hại bà ta mất đi vị trí thành chủ thành Chiêu Dao, bây giờ Dương Bách Xuyên lại giết chết sư phụ của bà ta.  
Lúc này Dương Bách Xuyên lại cắt đứt liên hệ giữa bà ta và linh hồn La Phù, không có sự chống đỡ của linh hồn La Phù,  u Dương Hải Đường biết bà ta không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên. Chưa nói đến Dương Bách Xuyên, ngay cả con chồn Tầm Bảo của Dương Bách Xuyên bà ta cũng không đấu lại nổi.  
u Dương Hải Đường tuyệt vọng, trong lòng dâng lên một suy nghĩ -- tự nổ Nguyên Anh.  
Trong lời nói nguyền rủa Dương Bách Xuyên, trên mặt của  u Dương Hải Đường nở nụ cười lạnh lẽo, oán hận tiếp tục nói: “Linh hồn La Phù,  u Dương Hải Đường trả giá mạng sống trợ giúp ngươi thoát khỏi bao vây, giết chết Dương Bách Xuyên thay ta.”  
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên cảm thấy không đúng, hắn phát hiện hơi thở trên người  u Dương Hải Đường tăng vọt trong nháy mắt, trong lòng cả kinh, vội vàng hét to nói với chồn nhỏ: “Hương Hương, lui lại…”  
Dương Bách Xuyên thấy hơi thở trên người bà ta tăng lên, hắn rất quen thuộc loại cảm giác này, là dấu hiệu tự nổ Nguyên Anh, vì vậy vội vàng làm chồn nhỏ không cần dây dưa, nhanh chóng lui về sau/  
“Ầm đùng ~”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.