Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1844:




Chỉ thấy móng vuốt nhỏ của chồn nhỏ giống như que xiên hồ lô, đâm thủng một Nguyên Anh.  
“Cái này…” Dương Bách Xuyên ngơ ngác nhìn Nguyên Anh của lão yêu bà trên móng vuốt của chồn nhỏ, trong lòng kêu rên. Nếu biết trước chồn nhỏ có thể giết chết đối phương trong một kích, việc gì ta phải mạo hiểm nọc độc khuếch tán trong cơ thể a a a ….  
“Rắc rắc ~”  
Khóe miệng của Dương Bách Xuyên co giật, thấy chồn nhỏ cắn nuốt Nguyên Anh của Hắc Hoa bà bà, trong miệng phát ra âm thanh giòn tan.  
CMN đó là ngươi ~”  
Dương Bách Xuyên vẫn không thích ham mê ăn người này của chồn nhỏ, tất nhiên chỉ ăn Nguyên Anh, nhưng Nguyên Anh cũng là người phiên bản bỏ túi.  
“Bịch ~”  
Một tiếng ngã nặng nề va chạm với mặt đất, thi thể của Hắc Hoa bà bà phát ra âm thanh làm cho Dương Bách Xuyên cảnh giác. Nhìn trên ngực của thi thể bà ta xuất hiện một động máu, đến tận lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa hiểu chồn nhỏ làm được vậy kiểu gì?  
Hắn liều sống liều chết, cánh tay trái bị con dơi cắn một ngụm mất đi tri giác, cánh tay phải gãy xương cũng không xử lý được Hắc Hoa bà bà, lại bị một đòn của chồn nhỏ trực tiếp móc ra Nguyên Anh, thuận tiện cắn nuốt.  
“Chít chít chít ~”  
Chồn nhỏ phát ra âm thanh vui sướng, nhảy lên bả vai của Dương Bách Xuyên, giống như tranh công, lại còn liếm khóe miệng, Dương Bách Xuyên thấy vậy cả ngươi rất không thoải mái.
Dương Bách Xuyên đang định răn dạy chồn nhỏ làm nó sửa lại ham mê cắn nuốt Nguyên Anh, đột nhiên cảm thấy, ngồi bệt xuống mặt đất.  
Hắn biết vừa rồi đánh nhau với lão yêu bà, sau khi thúc giục chân khí gia tốc vận chuyển nọc độc trong cơ thể, nên bây giờ bị phản phệ, cả cơ thể đều chết lặng.  
“Sư phụ, độc trong cơ thể con giải kiểu gì?” Dương Bách Xuyên kêu gọi sư phụ Vân Thiên Tà.  
“Tiểu tử thối, đừng gào, không chết được.” Vân Thiên Tà mắng.  
Nhưng Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ mắng, ngược lại yên tâm, nghe giọng điệu không chết được của sư phụ liền biết ông có biện pháp.  
Vội vàng nói: “Bây giờ kỳ kinh bát mạch trên người con đều là nọc độc, thân thể không thể động đậy nổi, ngay cả Càn Khôn Tạo Hóa Quyết cũng không luyện hóa được độc này.”  
“Phương pháp chăn nuôi Ngũ Độc của Hắc Hoa bà bà là chăn nuôi huyết tế cổ xưa, đầu tiên bản thân bà ta là một cơ thể độc, dùng tinh huyết của bản thân nuôi nấng Ngũ Độc, dễ dàng sai khiến, vì vậy hóa giải độc rất đơn giản, uống sạch máu của Hắc Hoa bà bà thì có thể giải độc.” Vân Thiên Tà nói.  
Dương Bách Xuyên nghe vậy không còn gì để nói: “A ~ bảo con uống máu của lão yêu bà để giải độc? Cái này… Cũng quá ghê tởm? Không còn cách khác sao?” Dương Bách Xuyên nhìn mặt già như cúc hoa của Hắc Hoa bà bà liền cảm giác không khỏe, cũng hiểu ra vì sao lúc trước bà ta nói chỉ có bà ta mới có thể giải được độc dơi, thì ra thuốc giải là máu của chính bà ta.  
Nghĩ lại cũng đúng, vạn vật trên thế gian đều chú ý cân bằng âm dương, tương sinh tương khắc.  
Hắc Hoa bà bà dùng tinh huyết nuôi nấng Ngũ Độc, như vậy máu của bà ta có thế giải được độc của Ngũ Độc.  
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, Vân Thiên Tà lạnh lùng hừ một tiếng: “Tiểu tử thối, vi sư có hơn trăm cách có thể giải độc, nhưng lại yêu cầu thời gian. Nếu ngươi có thể chờ, vậy không cần uống hết huyết tinh của Hắc Hoa bà bà, nhưng vi sư nhắc nhở ngươi, nhân lúc máu của bà ta chưa lạnh, muốn giải độc thì uống lên, nếu không muốn chịu khổ.”  
Trong lòng Dương Bách Xuyên rất rối rắm, bảo hắn uống máu của lão yêu bà thật sự không hạ miệng được, trong lòng rất không khỏe.  
“Rầm rầm ~”  
Đúng lúc này, đại điện vang lên tiếng rung chuyển, Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn lại, là hai con rối đen trắng bị  u Dương Hải Đường đánh bay.  
Lúc này hơi thở của  u Dương Hải Đường không giống bình thường, tràn ngập hơi thở cường đại của thần hồn, hiển nhiên bà ta đã có được sức mạnh của linh hồn La Phù, hai con rối đen trắng đã không phải đối thủ của bà ta.  
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên cắn răng nói với chồn nhỏ: “Chồn nhỏ, qua đó hỗ trợ không cần ham chiến, trước tiên hãy giữ chân  u Dương Hải Đường cho ta.”  
“Chít chít ~”  
Chồn nhỏ kêu lên, lao đến chỗ  u Dương Hải Đường, dây dưa với bà ta.  
Mặc dù hai con rối đen trắng bị  u Dương Hải Đường đánh bay nhưng vẫn chưa thua, vẫn nhào về phía  u Dương Hải Đường.  
u Dương Hải Đường thu hồi ánh mắt, trong lòng chua xót nói: “Thôi, cứ coi như đang uống thuốc, không phải uống máu.”  
Nói xong chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể của Hắc Hoa bà bà, nắm cánh tay của bà ta, nhắm chặt mắt, cắn xuống cánh tay của bà ta, bắt đầu tự hút máu.  
Sau khi hút khô máu của lão yêu bà, Dương Bách Xuyên cố nén cảm giác nôn mửa, hỏi sư phụ: “Sư phụ, thi thể của lão yêu bà không còn máu nữa, có đủ để con giải độc chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.