*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vảy rồng đã bị con dơi màu bạc này đánh bay, khiến cho Dương Bách Xuyên liên kết với vảy rồng run rẩy cả người, bèn thu lại vảy rồng.
Hắn thầm thở dài trong lòng, không ngăn cản u Dương Hải Đường nữa, định bụng giết chết Hắc Hoa bà bà rồi tính tiếp. Dù sao u Dương Hải Đường mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, còn sư phụ Hắc Hoa bà bà là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, cho dù u Dương Hải Đường nhận được sức mạnh của La Phù chi linh trong cấm chế thì sức uy hiếp cũng nhỏ hơn Hắc Hoa bà bà.
Kiếm Đồ Long chuyển động, Dương Bách Xuyên thuận thế chém vào Hắc Hoa bà bà. Kiếm khí Huyền Hoàng phóng ra năm sáu mét, một kiếm chém tới. Hắc Hoa bà bà giậm chân, tiếp tục phun một ngụm máu lên chiếc hồ lô trong tay: "Ngũ độc có linh, hiến tế tinh huyết, các con giết hắn cho lão thân!"
Bà ta vừa nói vừa ác độc nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên trông thấy chiếc hồ lô trong tay Hắc Hoa bà bà tỏa ra huyết khí, phóng ra sương mù đỏ dày đặc.
Tiếp đó, từng âm thanh lao xao vang vọng chân trời.
"Xì xì!"
"Chít chít!"
"Ộp ộp!"
"Tu tu!"
"Éc éc!"
Năm tiếng kêu khác nhau vang lên trong hồ lô.
Sau đó, khi kiếm khí ảo sắp chạm tới trước mặt Hắc Hoa bà bà, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bà ta thình lình ném hồ lô vào kiếm khí Huyền Hoàng.
Ầm!
Kiếm khí của Dương Bách Xuyên và hồ lô của Hắc Hoa bà bà va vào nhau, lập tức phát ra tiếng vang nặng nề. Dương Bách Xuyên cười ha ha, bởi vì kiếm khí của hắn đã đánh cho hồ lô của đối phương vỡ thành mảnh vụn.
Sau tiếng nổ, một đám sương mù đỏ như máu xuất hiện, trông rất đáng sợ.
Dương Bách Xuyên cũng không ngờ hồ lô của Hắc Hoa bà bà lại dễ dàng bị kiếm khí Huyền Hoàng của mình đánh vỡ như vậy.
"Ha ha, bà già kia, pháp bảo của ngươi vỡ rồi, ngươi còn thủ đoạn gì không?" Dương Bách Xuyên hét lên với Hắc Hoa bà bà cách một đám sương đỏ như máu.
"Ha ha ha!" Hắc Hoa bà bà đáp lại hắn bằng một tràng cười chói tai, sau đó cất giọng âm u nói: "Tiểu bối à, hôm nay lão thân sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt."
Bà ta nói xong, Dương Bách Xuyên giật thót. Bỗng dưng hắn cảm thấy bất thường, bởi vì giọng điệu của đối phương không có vẻ chán nản khi pháp bảo bị phá hủy, ngược lại còn tràn đầy oán hận độc địa.
"Ngũ độc chi linh giết hắn cho ta, hãy cắn nuốt máu thịt của tên tiểu bối này, biến hắn trở thành thức ăn của các ngươi. Giết!"
Giọng điệu của Hắc Hoa bà bà thay đổi. Bà ta vung vẩy hai tay, hô to về phía đám sương đỏ khổng lồ. Chữ "giết" cuối câu gần như là từ trong cổ họng gầm ra, quả thật Hắc Hoa bà bà đã hận Dương Bách Xuyên tột độ.
Để đối phó với Dương Bách Xuyên, bà ta không tiếc hủy hoại hồ lô bản mệnh mình nuôi dưỡng. Đương nhiên hồ lô không phải trọng điểm, trọng điểm là linh trùng ngũ độc được nuôi trong hồ lô của bà ta.
Đây là vật báu của bà ta, vẫn chưa nuôi dưỡng thành công, nhưng bà ta biết nếu như hôm nay mình không thả năm bảo bối này ra thì không có cách nào đối phó với Dương Bách Xuyên.
Nhưng một khi thả ra, hậu quả là sau này linh trùng ngũ độc vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước. Vì thế, Hắc Hoa bà bà hận không thể ăn tươi nuốt sống Dương Bách Xuyên.
"Ngươi cứ ra chiêu, ta tiếp chiêu." Dương Bách Xuyên nói hùng hồn vậy thôi, chứ thật ra trong lòng cũng sợ hãi.
Hắn biết Hắc Hoa bà bà có hậu chiêu, nhưng không nghĩ ra là hậu chiêu gì.
Hiện tại hắn đã biết thủ đoạn của bà ta là nuôi linh trùng ngũ độc. Thật ra lúc con dơi màu bạc xuất hiện, hắn đã có dự cảm rồi, nhưng không ngờ thật sự có người nuôi được linh trùng ngũ độc.
Sau khi Hắc Hoa bà bà nói xong, bà ta vung vẩy hai tay, trong đám sương màu đỏ như máu xuất hiện năm đốm sáng bạc.