Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1816:




Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông ta hiểu nội dung của những phù văn này.  
Hắn thầm hỏi trong lòng: “Nói nhanh lên, nội dung là gì?”  
Dương Bách Xuyên biết lão quỷ đang ở trong trạng thái ẩn thân, chỉ có hắn có thể giao tiếp với lão quỷ mà thôi, người khác không nghe thấy cũng không nhìn thấy, trừ khi lão quỷ chủ động xuất hiện.  
“Hồi bẩm thiếu chủ nhân, vừa rồi lão hủ đã đọc rồi, chín phù văn này chính nơi nơi phong ấn chín pháp bảo, cũng đúng là cửa phù văn, bên trong tự tạo thành không gian.  
Mỗi một pháp bảo trong số chín pháp đều có yêu hồn bảo vệ, muốn đạt được chín pháp bảo này cũng không dễ dàng, cho nên thiếu chủ nhân tạm thời không cần lo lắng đám người Hắc Hoa bà bà tiến vào và lấy được những pháp bảo đó.” Cứ như lão quỷ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Dương Bách Xuyên vậy, thế nên ông ta mới giải thích luôn cho Dương Bách Xuyên rằng tạm thời không cần lo lắng chuyện Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân sẽ dễ dàng lấy được những pháp bảo đó.  
Dương Bách Xuyên nghe xong thì tiếp tục thầm hỏi lão quỷ ở trong lòng: “Trên đó có nói là pháp bảo kiểu gì không? Hay có nói là yêu hồn nào bảo vệ không?”  
Sau khi hỏi xong, ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, lão quỷ lại nở một nụ cười khoái trá, tiếng cười cứ như phát hiện ra chuyện thú vị gì đó vậy.  
Sau đó, ông ta mới giải thích điều khiến cho Dương Bách Xuyên trợn mắt há hốc mồm.  
Chỉ nghe lão quỷ nói với chất giọng chứa ý cười: “Thiếu chủ nhân, trước đó lão hủ không biết, nhưng sau khi xem xong nội dung trên phù văn thì lão hủ mới rõ. Chín pháp bảo của Pháp Bảo Cung là giả mà thôi.  
Nhìn bên ngoài thì có chín không gian, bên trong đều có một pháp bảo, mỗi một pháp bảo đều có thiết lập một yêu hồn mạnh mẽ bảo vệ. Trong mắt bất cứ ai thì những pháp bảo được yêu hồn đó bảo vệ đều sẽ có chỗ không tầm thường.  
Mà trên thực tế, chín pháp bảo thật ra chỉ là linh khí bình thường chứ không phải pháp bảo có uy lực lớn gì. Nói trắng ra chính là một cái hố, nếu đám người Hắc Hoa bà bà có thể đọc hiểu nội dung của những phù văn này thì sẽ biết được ý ẩn chứa trong đó, cũng có thể có được kho báu chân chính của Pháp Bảo Cung. Đáng tiếc bọn họ sẽ không biết pháp bảo chân chính của Pháp Bảo Cung là cái gì.”  
Khi nói chuyện, giọng lão quỷ tràn ngập sự thích ý quái ác, cứ như ông ta đã nghĩ ra hình ảnh thú vị nào đó vậy.  
Dương Bách Xuyên càng ngày nghe càng nghi hoặc, nhịn không được nói: “Lão quỷ, đừng vòng vo, nếu người nói như vậy thì chẳng phải Pháp Bảo Cung không có pháp bảo sao?”  
Lão quỷ nghe ra được sự mất kiên nhẫn trong giọng Dương Bách Xuyên bèn vội vàng trả lời: “Thưa thiếu chủ nhân, kỳ thật pháp bảo chân chính của Pháp Bảo Cung chính là chín yêu hồn bảo vệ pháp bảo trên danh nghĩa.  
Chín yêu thú đều là những yêu thú quý hiếm mà thế hệ tổ sư gia thu phục từ đất hoang Hồng Hoang vào lúc La Phù lập tông. Ở La Phù có cái tên là Cửu Trân của La Phù, lão hủ cứ tưởng là Cửu Trân lập tông của La Phù đã sớm biến mất, không ngờ lại trở thành yêu hồn bảo vệ Pháp Bảo Cung của đạo cung La Phù, hoặc có thể nói chín yêu hồn lớn đó vốn chính là trân bảo chân chính của Pháp Bảo Cung.  
Hiện tại xem ra chí bảo của núi La Phù, còn có rất nhiều bí mật chúng ta không biết. Nếu không phải hôm nay đọc được những phù văn đó, e là sẽ không có ai biết pháp bảo chân chính của Pháp Bảo Cung là cái gì.  
Trên người chín đại yêu hồn có yêu hồn chủ châu, mà yêu hồn thì có vô số nhưng yêu hồn có thể ngưng tụ ra Yêu Hồn Châu thì rất ít. Công hiệu lớn nhất của Yêu Hồn Châu đó là gia tăng sức mạnh thần hồn.  
Mọi người đều biết, người tu chân tăng chân khí khá dễ dàng, nhưng muốn tăng sức mạnh thần hồn thì khó khăn vô cùng. Cũng không có nhiều thiên tài địa bảo có tác dụng tăng sức mạnh thần hồn, nhưng Yêu Hồn Châu chính là một trong số đó.  
Tu chân càng đến hậu kỳ thì thần hồn tăng càng khó. Nhưng chắc chắn rằng chỉ cần tăng một chút thần hồn cũng đã có lợi cho người tu chân vô cùng rồi.  
Thậm chí khi cảnh giới lên đến Xuất Khiếu kỳ tu luyện âm thần dương thần, hoàn toàn không thể tách khỏi sức mạnh thần hồn. Thần hồn càng mạnh, tu luyện âm dương thần tướng sẽ càng nhẹ nhàng hơn. Chưa kể linh thức sẽ tăng nhiều, hậu kỳ mà có linh thức mạnh thì sẽ sinh ra rất nhiều thần thông tu luyện, tất cả đều cần thần hồn hùng mạnh làm bệ đỡ.  
Thiếu chủ nhân cứ chờ đám Hắc Hoa bà bà và yêu hồn đấu đến hai bên đều thương tích rồi hãy đi ra thu thập tàn cục, hoặc có thể tránh ở trong tối và hành động bất cứ lúc nào. Dù sao cũng không cần nhìn chằm chằm vào pháp khí, thiếu chủ nhân quan sát kỹ yêu hồn là được, lấy được Yêu Hồn Châu mới là quan trọng nhất.”  
Dương Bách Xuyên nghe lão quỷ nói vậy mà đôi mắt đã bắt đầu tỏa sáng xanh lập lòe. Yêu Hồn Châu có thể tăng sức mạnh thần hồn thật đúng là chí bảo. Hồi mới đầu khi hắn tu luyện ở sơn động Hầu Đậu Đậu đạt được truyền thừa “Nguyên Thần Kinh” của Tư Không Nguyên, không có ai so với hắn hiểu rõ sự trợ giúp to lớn của sức mạnh thần hồn với người tu chân nữa.  
Hắn tu luyện Nguyên Thần Kinh đã lâu không tăng lên rồi, nếu có thể có được chín đại Yêu Hồn Châu thì chắc chắc thực lực hắn sẽ lên tầng cao mới.  
Quan trọng nhất chính là, Dương Bách Xuyên ngẫm lại chuyện Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân sẽ đấu sống chết với yêu hồn nhưng kết quả là pháp bảo chân chính của Pháp Bảo Cung lại bị mình vợt mất. Đến lúc đó không biết hai lão già đáng chết đó sẽ có vẻ mặt thế nào, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc cho mà xem.  
Lúc nghĩ đến đây, người họ Dương nào đó lại mỉm cười tà ác.
Đương nhiên Lê Nặc, Diệp Vô Tâm và những người khác không được cuộc đối thoại giữa Dương Bách Xuyên và lão quỷ, càng không biết tới thân phận của lão quỷ và việc lão quỷ đã nhận Dương Bách Xuyên làm chủ nhân.  
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Dương Bách Xuyên đang nghiên cứu mấy phù văn đó nên mọi người đều không làm phiền hắn, không ngờ một lát sau Dương Bách Xuyên lại chợt cười khúc khích, hơn nữa nụ cười còn rất ngả ngớn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.