Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1800:




Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn trực tiếp rời khỏi không gian bia chữ bằng ngọc trắng kia, thế nhưng sau khi hắn nghe được đám người Hắc Hoa bà bà nói chuyện với nhau thì đổi ý.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên cho là sau khi lấy được tin tức của La Phù đạo quân thì hắn chính là người duy nhất được bật đèn xanh tiến thẳng vào tam cung lục viện của La Phù, nhưng sau khi hắn nghe Hắc Hoa bà bà nói ra cái chìa khóa minh văn kia thì mới biết thì ra không chỉ có một mình hắn được bật đèn xanh.
Ba cái chìa khóa minh văn trong tay Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân cộng thêm Sơn Mộc đạo nhân cũng có tác dụng tiến vào tam cung lục viện bất kỳ lúc nào.
Như vậy thì hắn đã mất đi ưu thế.
Mặt khác thứ Dương Bách Xuyên lấy được là pháp môn mở tam cung lục viện mà La Phù đạo quân để lại, nhưng rất có thể sau đó môn nhân La Phù đã bổ sung các loại trận pháp cho tam cung lục viện, chuyện này chưa chắc không thể xảy ra, dù sao thế lực núi La Phù là sau khi La Phù đạo quân rời khỏi mới bị mười thế lực lớn phá hủy.
Mà thế lực núi La Phù cũng không phải thế lực của một mình La Phù đạo quân, có khả năng lúc môn nhân đệ tử La Phù bị kẻ địch tấn công, vì bảo vệ tam cung lục viện của La Phù đạo cung đã thiết lập các loại trận pháp, về phần phương pháp mở trận pháp chính là chìa khóa minh văn.
Thậm chí điện La Phù quan trọng còn ở trong La Phù đạo cung, nghe ý của Hắc Hoa bà bà thì càng cần ba cái chìa khóa minh văn hợp lực mới có thể mở ra.
Kể từ đó, Dương Bách Xuyên không dám khẳng định pháp môn mà La Phù đạo quân truyền cho hắn có còn tác dụng hay không. Nhưng hiển nhiên ba cái chìa khóa minh văn trên tay ba người Hắc Hoa bà bà có tác dụng.
Vất vả cực khổ mới tới được nơi này, cũng đã nhận lời La Phù đạo quân phải đi vào điện La Phù, đồ mà đạo quân để lại cho thế hệ sau của ông ấy, nếu vì mấy người Hắc Hoa bà bà mà xảy ra sự cố thì cũng là Dương Bách Xuyên hắn lỡ mồm.
Vì vậy để đảm bảo, Dương Bách Xuyên quyết định chuẩn bị giành thức ăn trước miệng cọp, cướp chìa khóa minh văn từ trong tay Hắc Hoa bà bà, Bách Biến thần quân và Sơn Mộc đạo nhân.
Đưng nhiên làm vậy sẽ có nguy hiểm nhất định, hơn nữa còn không ít, ba người Hắc Hoa bà bà, Bách Biến thần quân và Sơn Mộc đạo nhân đều là tu vi đỉnh phong Nguyên Anh trung kỳ, còn có hơn mười người Nguyên Anh trung kỳ, huống hồ gì còn lại là hơn mười tên Nguyên Anh sơ kỳ, đông người như vậy cộng lại nguy hiểm rất lớn.
Có điều không phải Dương Bách Xuyên không có cơ hội.
Dương Bách Xuyên ở trong bia chữ bằng ngọc trắng vẫn chiếm ưu thế, dù sao pháp môn mà La Phù đạo quân đích thân truyền thụ cho hắn cũng không đơn giản, cái bia chữ kia còn là do tự tay La Phù đạo quân luyện chế, Dương Bách Xuyên ở trong bia chữ bằng ngọc trắng cũng có thể sử dụng pháp lực, đây là ưu thế mà những người khác không có, cũng là nguyên nhân hắn dám hạ quyết tâm giành thức ăn trước miệng cọp.
Trước lợi ích khổng lồ, Dương Bách Xuyên không hề ngoại lệ, tam cung lục viện La Phù cộng thêm thiên tài địa bảo trong điện La Phù, hắn cũng không muốn để cho đám người Hắc Hoa bà bà.
Bất kể là vì lời hứa hay lợi ích, tất nhiên Dương Bách Xuyên không muốn xảy ra sự cố, để đám người Hắc Hoa bà bà chiếm lợi.
Lúc Dương Bách Xuyên nhìn thấy ba người Hắc Hoa bà bà mở không gian bia chữ bằng ngọc trắng ra thì nói với mấy người Lê Nặc Diệp Vô Tâm vừa đi tới cũng đang rất nghi hoặc: "Lê tỷ tỷ, ta biết các người hoài nghi, nhưng hiện tại không có thời gian để giải thích, đám người Hắc Hoa bà bà bên ngoài có thể tiến vào bất kỳ lúc nào, ta đưa các ngươi vào Lưu Ly cung trước, các ngươi chờ ta ở Lưu Ly cung."
"Được!" Lúc này tuy rằng Lê Nặc không biết tại sao Dương Bách Xuyên lại ở không gian bia chữ bằng ngọc trắng, còn có thể cứu tất cả bọn họ, đưa bọn họ tiến vào Lưu Ly cung, cũng không biết làm sao Dương Bách Xuyên làm được như vậy, nhưng nghĩ lại thì có lẽ Dương Bách Xuyên đã lấy được một cơ duyên lớn trong tu đạo viện.
Bọn họ đều biết Dương Bách Xuyên sẽ không hại mình, Lê Nặc nghe thấy Dương Bách Xuyên nói đám người Hắc Hoa bà bà đang ở bên ngoài có thể vào đây bất kỳ lúc nào, trong lòng bà cũng hoảng hốt. Lần trước núi La Phù mở ra mấy người bà và Hắc Hoa bà bà lần lượt lấy được tín vật của La Phù đạo cung, địa đồ bằng da thú đã bị bà lấy được, chìa khóa minh văn thì bị ba người Hắc Hoa bà bà lấy được.
Những chuyện này Lê Nặc không tiết lộ, mấy chục năm nay bà đều bế quan lâu dài chính là sợ Hắc Hoa bà bà cướp cuộn da thú, lần này núi La Phù lại mở bà cố ý tránh đám người Hắc Hoa bà bà, không ngờ rằng cuối cùng vẫn bị theo dõi.
Lê Nặc vốn đã cảm ngộ bia chữ ở đại điện tu đạo viện, còn chưa có bao nhiêu tiến triển đã bị Hắc Hoa bà bà dẫn người xông vào ngắt ngang, há miệng đòi cuộn da thú, sao Lê Nặc cam lòng đưa cho bọn họ được?
Cũng may vào thời khắc cuối cùng Dương Bách Xuyên đã ra tay cứu bọn họ, điều này khiến Lê Nặc càng phát hiện bà tìm Dương Bách Xuyên là tìm đúng người rồi, hắn đúng là ngôi sao may mắn của Lê Nặc bà.
Lê Nặc lập tức đồng ý chuyện Dương Bách Xuyên đưa bọn họ vào Lưu Ly cung, đồng thời không hỏi thêm câu nào, bởi vì bà biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Diệp Ninh rất hài lòng với việc Lê Nặc đồng ý, hắn lập tức bấm pháp quyết.
Ngay sau đó, trong không gian bia chữ bằng ngọc trắng cuồn cuộn sương trắng, một cánh cửa xuất hiện trước mắt mọi người.
Dương Bách Xuyên mở miệng: "Lê tỷ tỷ, mọi người đi trước đi, bước vào trong cửa chính là Lưu Ly cung."
"Được, tự ngươi cẩn thận một chút." Lê Nặc gật đầu, không dây dưa dài dòng trực tiếp rời khỏi.
Diệp Vô Tâm là người đi cuối cùng, bà nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên, lập tức bảo: "Ngươi... cẩn thận một chút."
"Ừ, ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau." Dương Bách Xuyên nói xong thì dặn dò yêu vương Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, chăm sóc bà cho tốt." Đối với Diệp Vô Tâm giờ phút này vì bị chết ba tên hộ vệ mà tâm trạng không tốt nhưng vẫn quan tâm hắn, nói trong lòng Dương Bách Xuyên không cảm động là giả, chỉ có thể ra lệnh cho yêu vương Tiểu Bạch bảo vệ Diệp Vô Tâm thật tốt.
"Xin chủ nhân yên tâm, nhất định tiểu yêu sẽ bảo vệ đại nhân chủ nhân thật tốt." Yêu vương Tiểu Bạch truyền âm vào đầu Dương Bách Xuyên.
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy tất cả mọi người đã bước vào cửa thì vung tay lên, cánh cửa trong sương trắng biến mất không còn gì.
Giờ phút này, hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đi tới, trong lòng hắn biết đây là người mà Hắc Hoa bà bà kêu vào để thăm dò.
Dương Bách Xuyên híp mắt, thân hình biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn giấu mình trong sương mù trắng xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.