Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1791:




Lê Nặc thét lên, tưởng rằng trên cấm chế trên cửa cung bị Ba Đồ kích phát.  
Ba Đồ cũng nhanh chóng lui về phía sau, mọi người cùng lùi lại hơn hai mươi thước mới dừng lại.  
Dương Bách Xuyên cũng không ngoại lệ, lúc nhìn thấy ánh sáng lóe lên thì đã lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với cửa cung.  
Advertisement
Trong nháy mắt, thần kinh mọi người đều căng thẳng.  
Nhưng... Một lát sau, không có gì bất thường xảy ra.  
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy ánh sáng trên cửa cung chớp động, dần dần ngưng tụ thành một bóng người.  
Sau một giây, một lão đạo sĩ cầm phất trần xuất hiện, khiến mọi người có cảm giác như được ngưng tụ từ ánh sáng.  
Người này tuổi chừng sáu mươi, mặt không biểu tình, nhìn thấy đám người Dương Bách Xuyên vẫn không chuyển động tròng mắt, mở miệng nói: "Cung Tu Đạo sắp mở cung truyền đạo, không được ồn ào. Các ngươi là tinh anh đao cung La Phù chúng ta, cần phải chăm chỉ tìm hiểu Đại Đạo. Đạo cung ba ngàn đạo, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu phải xem cơ duyên..."  
Lão giả lẩm bẩm nói chuyện, Dương Bách Xuyên nghe đến mơ màng. Theo như ý tứ của lão nhân gia, hình như đối phương đã xem bọn họ là đệ tử đạo cung La Phù rồi, chẳng qua hắn rất hứng thú với ba ngàn đại đạo trong miệng lão giả, có điều không rõ đó là cái gì.  
Dương Bách Xuyên nhịn không được thầm hỏi sư phụ Vân Thiên Tà ở trong lòng: "Lão đầu tử, ở đáy lòng hỏi sư phụ Vân Thiên Tà nói: "Lão đầu tử, này là tình huống gì?"
“Haizz ~ cũng là người đáng thương, người này là một linh hồn viễn cổ còn sót lại, có lẽ sinh thời ông ta là sư phó dạy tu đạo trong cung này, sau khi chết chấp niệm vẫn còn, vẫn thủ vững đạo cung này. Có thể nói ra những lời này, chính là chấp niệm lúc sinh thời.” Vân Thiên Tà chậm rãi nói.  
“Linh hồn viễn cổ? Vậy chẳng phải lão giả này là một quỷ hồn?” Dương Bách Xuyên trừng to mắt hỏi.  
“Coi như vậy, nhưng linh hồn viễn cổ bất diệt cũng không phải là hạng người tầm thường. Đợi lát nữa sau khi đi vào, tiểu tử khéo léo chút, chấp niệm cổ hồn này rất sâu, đừng thấy nó là tàn hồn mà coi khinh. Loại chấp niệm này là một loại lực lượng cường đại, còn đáng sợ hơn lực lượng thần hồn nhiều, không thể coi thường.” Vân Thiên Tà nói.  
“Không lẽ cũng có thể sử dụng pháp thuật?” Dương Bách Xuyên hỏi.  
Vân Thiên Tà dùng một loại giọng điệu đầy tang thương áp lực, nói: “Không chỉ có thể sử dụng pháp thuật, còn sử dụng cả pháp thuật thần hồn. Thậm chí cô hồn có chấp niệm cường đại có thể sử dụng một vài quy tắc thiên địa, có thể giữ lại chấp niệm mà thần hồn không biến mất, sinh thời người này cũng là hạng người đại năng, hoặc là hạng người ác độc.”  
Dương Bách Xuyên cảm thấy hình như nói đến tàn niệm cô hồn, sư phụ đang nhớ đến chuyện gì đó, có chút tò mò hỏi: “Sư phụ, nghe giọng điệu của người, hình như rất hiểu biết loại cổ hồn như thế này.”  
Vân Thiên Tà không nói gì, ngay khi Dương Bách Xuyên cho rằng ông đã rời đi hoặc ngủ say, đột nhiên một giọng nói mang theo chút u buồn vang lên, nói: “Sinh thời vi sư có một người bạn tốt, là một người có chấp niệm bất diệt, đáng tiếc cuối cùng vẫn tan thành mây khói.”  
“Ha ha, người bạn cũ của người là nữ nhân đúng không?” Dương Bách Xuyên nghe thấy được sự thương cảm trong giọng nói của sư phụ, trêu gheo một câu  
“Đúng vậy, đối với vi sư, nàng là một người bạn không thể thiếu, đáng tiếc tìm lầm đối tượng... Chắc chắn có một ngày vi sư... Thôi, nói với con cũng vô dụng, con chỉ cần nhớ kỹ, khi đối mặt với cổ hồn có chấp niệm rất sâu, ngàn vạn phải cẩn thận, đừng bị quấn lấy.” Vân Thiên Tà dặn dò.  
“Tại sao?” Dương Bách Xuyên hỏi.  
“Chấp niệm chính là tâm nguyện lúc sinh thời, nếu quấn lên con chắc chắn sẽ bắt con giúp hắn hoàn thành việc chưa xong lúc sinh thời. Nếu con không làm được, nhẹ thì dây dưa cả đời, nặng thì khó giữ được mạng nhỏ.” Vân Thiên Tà trịnh trọng cảnh bảo Dương Bách Xuyên.  
“A ~ con vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.” Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy, lông tơ hơi dựng đứng lên, nghĩ đến việc bị một lão quỷ dây dưa cả đời không nhịn được rùng mình.  
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với sư phụ, lão giả đứng ở cửa cung Tu Đạo bắt đầu thúc giục: “Đi theo ta vào cung Tu Đạo.”  
Nói xong, chỉ thấy lão giả đứng trước cửa lớn phất tay, ngay sau đó cửa lớn của cung Tu Đạo mở ra, ông ta đi vào trước, biến mất trước mặt mọi người.  
Lúc này đám người Lê Nặc lại nhìn nhau, không dám bước vào cung Tu Đạo.  
Lúc cửa lớn chưa mở ra thì muốn đi vào, sau khi cửa lớn mở ra lại không dám vào, tất cả đều vì sự xuất hiện đột ngột của lão giả, nói ra xong một loạt lời nói làm mọi người đều mơ mơ màng màng, làm sao dám đi vào?  
Thật ra rất nhiều người đều nhìn không thấu lão giả xuất hiện đột ngột này, trong lời nói cũng tràn đầy khí chất của một sư phó dạy học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.