Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1783:




“Không cần, trên người đệ có linh thạch, không đủ thì tính tiếp.” Trên người Dương Bách Xuyên vẫn còn hơn hai mươi vạn linh thạch, đều là phúc lợi từ thành Tán Tu, hắn cũng ngại lấy linh thạch của Lê Nặc.  
Sau khi khách sáo một hồi, Dương Bách Xuyên bắt đầu bố trí trận pháp ở giữa chín ngọn núi, cũng không làm ra trận pháp cao cấp gì đó, quan trọng là làm chín ngọn núi này nối liền với nhau giống như huyết mạch trên người con người vậy, chỉ cần có thể nối thông là được.  
Cho nên bố trí trận pháp Tụ Linh là được, nhưng lại cần bố trí số lượng lớn Tụ Linh.  
Ban đầu lúc bố trí, Dương Bách Xuyên dùng ba canh giờ mới hoàn thành một tòa trận pháp Tụ Linh, sau khi hoàn thành, đúng là khiến hắn có chút đau lòng, một tòa trận pháp đã dùng hết trọn ba vạn linh thạch của hắn.  
Chín ngọn núi chính là chín đại trận Tụ Linh.  
Advertisement
Bố trí xong một trận pháp, trong lòng Dương Bách Xuyên chua xót, hắn đã xem thường lực tiêu hoa của trận pháp rồi, không chỉ là tài lực, tinh thần và thể lực cũng rất đuối, nghĩ đến vẫn còn tám tòa trận pháp Tụ Linh, Dương Bách Xuyên liền đau đầu.  
Chín tòa trận pháp Tụ Linh hoàn thành, hắn nghĩ có lẽ bản thân không thể đứng nổi nữa, chỉ có thể nằm thôi.  
Diệp Vô Tâm nhìn thấy Dương Bách Xuyên mệt mỏi, bĩu môi đi tới nói: “Ngươi có thể để cho Ninh thúc thúc hỗ trợ mà, hắn là luyện khí sư cũng tinh thông trận pháp, nếu ta nhìn không lầm, trận pháp ngươi bố trí chắc là trận pháp Tụ Linh đúng không?”  
Một câu của Diệp Vô Tâm đã khai sáng, Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng đúng, nơi này là Sơn Hải Giới chứ không phải Trái Đất, người Sơn Hải Giới chắc đều là tu chân giả, người hiểu tri thức tu chân rất nhiều, không phải nơi mà một đồ cổ giới như Trái Đất có thể so sánh.  
Advertisement
Thật ra trận pháp Tụ Linh rất đơn giản, hễ là tu chân giả đều có thể bố trí được, nhưng khác ở chỗ, hắn nắm giữ chính là trận pháp Tụ Linh quy mô lớn khác với trận pháp Tụ Linh tầm thường, nhưng nếu có thể nói ra mấu chốt trong đó, chỉ cần có linh thạch thì rất nhiều người đều có thể bố trí ra.  
Hà tất phải làm mình cực khổ như vậy chứ?  
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên nhìn Diệp Vô Tâm cười ha ha, nói: “Thật muốn hôn ngươi một cái, chủ ý này thật tuyệt vời.”  
Sắc mặt Diệp Vô Tâm đỏ lên, hứ Dương Bách Xuyên rồi thoáng cái chạy đi.  
Dương mỗ nhếch miệng cười không ngừng, lập tức hỏi Lê Nặc tìm trong đám người xem ai hiểu trận pháp, sau đó truyền thụ điểm mấu chốt để bố trí trận pháp Tụ Linh quy mô lớn để cho mọi người cùng nhau hỗ trợ.  
Kết quả thật sự tìm ra tám người hiểu trận pháp, đương nhiên không phải quá hiểu rõ, nhưng cũng đủ để bố trí trận pháp Tụ Linh.  
Có tám người trợ giúp, chín tòa trận pháp Tụ Linh đã nhanh chóng hoàn thành.  
Linh thạch trên người Dương Bách Xuyên cũng dùng hết khiến hắn rất đau lòng, nhưng cái dùng hết chỉ là linh thạch hạ phẩm, hắn cũng không ngu mà dùng linh thạch trung phẩm và thượng phẩm, không đủ linh thạch thì bảo Lê Nặc bổ sung.  
Trong giây phút tòa trận pháp Tụ Linh thứ chín hoàn thành, linh mạch lưu thông giữa chín toà dãy núi lập tức vô hình trung xuất hiện linh lực dao động cường đại.  
Sau đó chồn nhỏ tìm được địa điểm trung tâm đột nhiên gào thét cuồng phong, ngay sau đó năng lượng cường đại phóng lên trời, lập tức đột nhiên xuất hiện bão cát.  
Kéo dài khoảng năm phút sau, tất cả đều yên tĩnh, nhưng trên mặt mọi người lại xuất hiện vẻ mừng rỡ.  
“Quả nhiên là vậy, môn hộ của đạo cung xuất hiện ~” Giọng điệu của Lê Nặc kích động đến run rẩy.  
Dương Bách Xuyên mỉm cười, nhìn trong tầm mắt xuất hiện một sơn môn hoàn toàn do năng lượng tạo thành, trên đó hiện bốn chữ đạo cung La Phù, trong lòng kích động, tràn ngập chờ mong.  
Cả tòa sơn môn giống như tinh quang tưới lên mà thành, cao ước chừng mấy chục trượng, khí tức tràn ngập phong cách cổ xưa, trên môn hộ có ánh sáng lấp lánh, hiển nhiên là không gian lực truyền tống.
Lê Nặc nhìn tinh quang chi môn xuất hiện trong tầm mắt, nàng cầm cuộn da thú trong tay, trên mặt lộ vẻ kích động nói: “Không sai, trong quyển da thú ghi lại cái này chính là đạo cung La Phù sơn môn, đạo cung La Phù thật sự tồn tại ~”  
Dương Bách Xuyên hỏi: “Lê tỷ tỷ, bên trong là tình huống thế nào vậy?”  
Ánh mắt Lê Nặc bốc lên ngọn lửa cực nóng nói: “Cụ thể bên trong là tình huống gì thật ra tỷ cũng không biết, trên cuộn da thú ghi lại, toàn bộ đạo cung La Phù có tam cung lục viện nhất điện. Trong đó, một điện là điện La Phù, ở cuối tam cung lục viện, muốn đi tới điện La Phù nhất định phải xuyên qua tam cung lục viện mới được. Theo tỷ nghĩ, điện La Phù hẳn là nơi quan trọng nhất của toàn bộ đạo cung La Phù.”  
“Tam cung lục viện là sao?” Dương Bách Xuyên chỉ nghe đến điện La Phù, thật sự không nghe Lê Nặc nói tam cung lục viện nên hơi tò mò hỏi ra.  
Lê Nặc trầm ngâm một lát và nói: “Tam cung theo thứ tự là cung Tu Đạo, cung Lưu Ly, cung Pháp Bảo, lục viện chính là Linh Dược viện, Ngự Thú viện, Truyền Công viện, Hình Đường viện, Luyện Đan viện, Luyện Khí viện. Từ ý nghĩa trên mặt chữ có thể suy ra công dụng của nó, nhưng có chút mơ hồ, trên sách da thú chỉ ghi lại tên chứ không nói về công dụng của tam cung lục viện. Tất cả phải chờ chúng ta đi vào sau đó mới có thể biết, nhưng nếu thật sự là đạo cung La Phù, có thể sẽ không đơn giản như vậy, chờ lát nữa đi vào thì mọi người cẩn thận là được.”  
Lê Nặc giải thích và dặn dò Dương Bách Xuyên, cũng là dặn dò những người khác.  
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.  
“Đi, chúng ta đi vào xem sao.” Giờ phút này Lê Nặc có hơi gấp gáp.  
Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đứng chung một chỗ, cuối cùng đi theo.  
“Đợi lát nữa sau khi đi vào, ngươi cẩn thận một chút, ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.” Dương Bách Xuyên dặn dò Diệp Vô Tâm một tiếng.  
“Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân đi, ta có Ninh thúc thúc bảo vệ.” Diệp Vô Tâm trợn trắng mắt nói chuyện, nhưng trong lòng thật ra rất ngọt ngào, được Dương Bách Xuyên quan tâm, nội tâm nàng rất thích cảm giác này.  
“Đại tiểu thư, lão gia chỉ có mình người, nếu thật sự xảy ra chuyện không may, nói không chừng ta cũng không thể chú ý đến người, cho nên người vẫn nên tự mình cẩn thận hơn.”  
“Được rồi, ta biết rồi, nói nhiều thế, mau đi vào đi.”  
......  
Trong lúc nói chuyện với Diệp Vô Tâm, con chồn ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, bên người mang theo yêu vương Tiểu Bạch bước vào trong sơn môn tràn ngập tinh không.  
Thời điểm bước vào tinh quang chi môn, lại phát ra một hồi ánh sáng bạc chói mắt, Dương Bách Xuyên theo bản năng nhắm mắt lại.  
Lúc mở mắt ra lần nữa, đã xuất hiện trên một quảng trường bạch ngọc khoảng năm sáu trăm mét vuông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.