Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1782:




Bóng dáng chồn nhỏ nhanh như tia chớp, rất nhanh đã đến trung tâm của chín ngọn núi, giờ phút này đám người Dương Bách Xuyên và Lê Nặc đứng ở trong đỉnh núi. Dùng linh thức quan sát, đã thấy toàn thân chồn nhỏ phát ra tinh quang.  
Sau đó đứng tại chỗ kêu chi chi, tất cả mọi người đều hiểu được chồn nhỏ phát hiện ra gì đó.  
Chín ngọn núi thật ra là thế núi hình tròn vờn quanh, tổng chiều dài ước chừng ba trăm mét, mà trung tâm đường kính lại là năm mươi dặm.  
Từ trung tâm xuất phát dù đi tới bất kỳ ngọn núi nào cũng có đường kính năm mươi dặm, mọi người đi theo phía sau chồn nhỏ, trơ mắt nhìn chồn nhỏ đứng ở điểm trung tâm vui vẻ kêu lên.  
Mọi người mừng rỡ, nhất là Lê Nặc, nàng biết chồn nhỏ tìm được cửa vào đạo cung La Phù chân chính.  
Dương Bách Xuyên nhìn chồn nhỏ hoan hô nhảy nhót, lại nhìn chín ngọn núi vờn quanh bốn phía, rốt cục hiểu được chồn nhỏ đã phát hiện ra.  
Hắn hiểu trận pháp chi đạo, nhìn ra nơi này thật ra là một trận pháp, hoặc có thể nói là trong cục diện có Bàn Long thủ hộ.  
Chín ngọn núi vốn là một thể, chính là một dãy núi Bàn Long, hiện tại nhìn thế núi thật ra chính là cục diện Bàn Long thủ hộ trung tâm.  
Điểm trung tâm chính là lối vào đạo cung La Phù.  
Mọi người nhanh chóng chạy tới.  
“Chi Chi~”  
Chồn nhỏ nhìn thấy Dương Bách Xuyên đến, kêu lên chi chi, quơ quơ móng vuốt nhỏ, khoa tay múa chân với Dương Bách Xuyên.  
Không ai biết chồn nhỏ đang nói gì với Dương Bách Xuyên, nhưng tất cả mọi người nhìn ra, nhất định có phát hiện.  
Nhưng ở trong mắt mọi người địa điểm trung tâm trước mắt không có gì đặc biệt, không có môn hộ, ngay cả một cái hang động cũng không có, cũng không biết Dương Bách Xuyên và Chồn Tầm Bảo đang nói gì.  
Lê Nặc nhíu mày, nàng buông linh thức ra cẩn thận cảm thụ một chút, nơi này không có tồn tại một chút dao động linh khí nào, nàng cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Chồn Tầm Bảo không có phát hiện?  
Nhưng lúc này, đã thấy chồn nhỏ kêu chi chi với Dương Bách Xuyên, trong lòng đoán được, chồn nhỏ đã phát hiện ra gì đó, hiện giờ nó đang muốn nói rõ với Dương Bách Xuyên.  
Đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, Lê Nặc nhẹ giọng nói: “Có phải đã phát hiện gì không?”  
Lúc hỏi, mặc dù giọng điệu của Lê Nặc rất thấp, nhưng Dương Bách Xuyên nghe được Lê Nặc rất căng thẳng.  
Nhưng cũng khó trách, về chuyện cửa vào đạo cung La Phù đã đè nén ở trong lòng nàng trăm năm, nếu không phải ý chí kiên định, e là đã hình thành tâm ma.  
Căng thẳng là điều không thể tránh khỏi.  
Mà sau khi Dương Bách Xuyên nghe xong chồn nhỏ nói lại, hắn nở nụ cười.  
Đối diện với vẻ ngoài thoải mái của Lê Nặc nhưng thực ra nội tâm lại khẩn trương, Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Lê tỷ tỷ, chồn nhỏ nói, nơi này chính là chỗ đạo cung La Phù, nhưng muốn tiến vào thì chồn nhỏ không mở được môn hộ.”  
Trong lòng Lê Nặc buông lỏng, vội vàng hỏi: “Nó nói thế nào?”  
Vừa rồi nàng dùng linh thức đi cảm nhận cũng không phát hiện ra cái gì, trong lòng thật sự có chút nghi hoặc, nhưng cũng tin tưởng Chồn Tầm Bảo của Dương Bách Xuyên, nàng biết hễ là linh thú thiên phú dị bẩm, thông thường lực cảm giác cũng vượt xa con người, nếu Chồn Tầm Bảo nói nơi này là môn hộ thì đúng là vậy.  
Chỉ là không biết tại sao nàng không cảm nhận được bất luận sự dao động linh khí nào, theo lý thuyết thì không đúng.  
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu là đạo cung La Phù thần bí, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.  
Nếu không trong vô số năm tháng đã sớm bị người ta phát hiện và đi vào rồi, chứ không đợi các nàng đến tìm kiếm.  
Dương Bách Xuyên nói: “Chồn nhỏ nói nó cảm nhận được nơi này có kết giới tồn tại, nhưng nó không mở được, theo đệ nghĩ, muốn mở môn hộ ra ước chừng không thể dùng sức mạnh hoặc là tìm kiếm đơn thuần, chắc là có cách gì mới có thể mở ra để vào. Đệ vừa mới quan sát thế núi, nếu chín ngọn núi là một dãy núi hoàn chỉnh thì đó chính là cục diện Bàn Long thủ hộ trung tâm, cũng là trận pháp tự nhiên, mà hiện tại nhìn Bàn Long này hay còn gọi là dãy núi chia làm hai chín ngọn núi, chắc là bị người nào đó cố ý cắt ngang. Mà có thể Bàn Long hoàn chỉnh mới là mấu chốt để mở môn hộ, cho nên đệ suy đoán muốn môn hộ đạo cung La Phù xuất hiện, cần phải làm cho dãy núi hoàn chỉnh để cho Bàn Long này hoàn chỉnh.”  
Lê Nặc nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, ánh mắt càng sáng rực, tu vi của nàng vượt xa Dương Bách Xuyên, kiến thức cũng không kém, nàng biết Dương Bách Xuyên nói rất đáng tin.  
“Xuyên đệ đệ, xem ra trước đây tỷ tỷ đã xem thường đệ, đệ phân tích rất có lý, nghĩ tới nghĩ lui thật đúng là vậy, có lẽ muốn mở môn hộ của đạo cung La Phù, đầu tiên chúng ta phải làm hoàn chỉnh dãy núi, liên kết chín ngọn núi lại với nhau, khôi phục dãy núi Bàn Long, nhưng phải làm sao mới có thể khôi phục dãy núi đây?”  
Lê Nặc khen Dương Bách Xuyên, nhưng cũng hỏi ra chỗ mấu chốt, quả thật dãy núi bị cắt đứt, muốn khôi phục cũng không dễ, chẳng lẽ phải di chuyển chín ngọn núi lấp vào những chỗ trống ư?  
Điều này không thể làm được đâu?  
Ai có thể di chuyển núi chứ?  
Nếu như dựa vào những người như các nàng, muốn di chuyển đá lấp đất để lấp đầy hoàn chỉnh khoảng trống giữa chín ngọn núi thì sẽ mất bao nhiêu thời gian?  
Một vài năm hay là vài thập kỷ mới có thể làm được đây?  
Lê Nặc suy nghĩ mà đầu óc như muốn nổ tung.  
Mà Dương Bách Xuyên thì mỉm cười nói: “Lê tỷ tỷ không cần lo lắng, tiểu đệ biết sơ về trận pháp, cho nên có cách khôi phục một dãy núi, sự tương liên trong một dãy núi là linh mạch, điểm này hoàn thành có thể thông qua bố trí trận pháp, bù đắp làm khơi không giữa dãy núi. Đến lúc đó chín ngọn núi nhập làm một thể chính là dãy núi Bàn Long sống lại, đến lúc đó có thể thật sự mở ra đạo cung La Phù hay không, chỉ cần xem ý trời, dù sao đệ cũng chỉ suy đoán, chồn nhỏ cảm ứng cũng không chắc chắn chính xác.”  
“Được, bất kệ thế nào, chúng ta cũng phải thử xem, đệ nói nên làm sao bây giờ? Tất cả chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Lê Nặc nói.  
Dương Bách Xuyên: “Cũng không cần làm gì, đệ sẽ bố trí trận pháp, chỉ cần linh thạch.”  
“Được, trong chiếc nhẫn trữ vật này của tỷ tỷ có mười vạn linh thạch.” Lê Nặc không chút do dự bỏ ra linh thạch.  
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên sửng sốt, hắn nhìn ra được sự quan tâm của Lê Nặc đối với đạo cung La Phù vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.