Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1777:




Mọi người nhìn về phía chồn nhỏ trên bả vai của Dương Bách Xuyên, lúc này chồn nhỏ ngồi xổm trên bản vai của Dương Bách Xuyên, bụng no căng, Nguyên Anh của những người này đều bị chồn nhỏ cắn nuốt.  
Cũng không biết là ai lên tiếng: “Ác ma!”  
Hai chữ vừa vang lên, người bên ngoài đứng xem cuộc chiến giống như chim sợ cành cong biến mất không thấy.  
Cuối cùng mọi người cũng biết rõ, Dương Bách Xuyên tuyệt đối không chỉ là một Kim Đan đại viên mãn như mặt ngoài, hơn nữa chồn nhỏ còn cắn nuốt Nguyên Anh, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.  
Advertisement
Một người một chồn giống như yêu ma hóa thân, người nào chọc người đó xong đời.  
Lúc này không còn ai dám nhớ thương chồn nhỏ cùng thiên tài địa bảo trên người của Dương Bách Xuyên, mặc dù những thứ đó rất tốt nhưng phải có mạng mới hưởng thụ được.  
Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh ở đây đều tham gia đuổi bắt chồn nhỏ, cho dù vừa rồi không ra tay với Dương Bách Xuyên nhưng lúc này một đám đều chột dạ.  
Advertisement
Không nói đến Dương Bách Xuyên chém liên tiếp bốn cao thủ Nguyên Anh trung kỳ và chín tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, chỉ cần linh thú chồn nhỏ của hắn bày ra bản lĩnh ẩn thân giết địch cũng làm cho rất nhiều người ở đây sợ hãi.  
Chồn nhỏ có thiên phú ẩn thân giết địch, hôm nay Dương Bách Xuyên mới biết được. Có lẽ thần hồn của nó được sư phụ chữa khỏi, thân thể tu vi khôi phục mới bày ra thiên phú, cũng không biết chồn nhỏ còn có thiên phú thần bí nào nữa, Dương Bách Xuyên cũng rất tò mò.  
Đám người kiêu ngạo tham lam đều bị Dương Bách Xuyên giết chết, hạng người đứng xem muốn đầu cơ trục lợi đều bị sư hung hãn của Dương Bách Xuyên dọa sợ, bỏ chạy tán loạn.  
Lúc này giữa sân chỉ còn lại Lê Nặc cùng với bảy tám người được bà mang đến, còn có một người đàn ông vạm vỡ đen như người châu Phi, Ba Đồ.  
Lê Nặc và Ba Đồ đều là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.  
Hiện tại ở núi La Phù, tu vi Nguyên Anh trung kỳ coi như đứng đầu, còn chưa từng xuất hiện cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ.  
Dương Bách Xuyên nhìn bóng dáng biến mất của những người đó, khóe miệng cong lên một độ cung.  
Quả nhiên là thế giới cường giả vi tôn, sát nhân sợ sát nhân.  
Hôm nay giết người lập uy rất thành công.  
Sau đó Dương Bách Xuyên phất tay thu hồi hai con rối đen trắng, xóa bỏ lĩnh vực.  
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Lê Nặc, Dương Bách Xuyên đi về hướng của bà.  
Người phụ nữ này ngoại trừ có vẻ đẹp ra, còn là một người có lòng dạ có trí tuệ, cũng là một nữ cao thủ đáng giá tôn kính.  
Mặc kệ hôm nay Lệ Nặc đi ra ngoài giúp mình vì mục đích gì, tính lên đều là ân tình, Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ nhớ kỹ ân tình của bà ấy.  
Lúc đi đến chỗ Lê Nặc, chồn nhỏ trên vai khua chân múa tay, nói cho Dương Bách Xuyên, Lê Nặc và Ba Đồ kia cũng từng truy đuổi nó.  
Dương Bách Xuyên trấn an chồn nhỏ, thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, chồn nhỏ bày ra thiên phú tầm bảo, chỉ cần là người đi vào núi La Phù, không ai không đỏ mắt thèm thuồng. Nếu đổi ngược lại hắn cũng sẽ đuổi theo bắt chồn nhỏ, vì vậy đối với việc Lê Nặc và Ba Đồ từng đuổi bắt chồn nhỏ, Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ gì.  
Nhưng lúc đi qua, hắn nheo mắt lại, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt nóng rực của bà khi nhìn chằm chằm chồn nhỏ.  
Trong lòng nở nụ cười lạnh lùng: “Chỉ mong ngươi đừng tính kê lên chồn nhỏ, ta đã coi ngươi thành bằng hữu, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”  
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên đi qua ôm quyền nói: “Đa tạ đại thành chủ ra tay giúp đỡ.”  
Dương Bách Xuyên vẫn nói lời cảm ơn cùng với lễ tiết, nhưng âm thanh lại rất lạnh nhạt.  
Lê Nặc vốn đang nhìn chằm chằm chồn nhỏ trên vai Dương Bách Xuyên, bị âm thanh không mặn không nhạt của Dương Bách Xuyên đánh gãy, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dương Bách Xuyên liền biết chuyện không ổn, có lẽ bà nhìn chằm chằm chồn nhỏ làm Dương Bách Xuyên hiểu lầm.  
Vội vàng nói: “Hiện tại ngươi cũng là người của thành Tán Tu, cũng là phó thành chủ, mọi người đều là người một nhà. Nếu không chê ngươi có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ, hơn nữa ta cũng không giúp được gì, ngươi khách khí làm gì.”  
Rất nhanh Lê Nặc lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu mềm mại tràn ngập từ tính, trên mặt nở nụ cười nói chuyện với Dương Bách Xuyên.  
Nghe thấy Lê Nặc lôi kéo làm quen, mặc dù hiểu rõ vì sao nhưng Dương Bách Xuyên nghe được vẫn rất thoải mái, hắn cũng không phải hạng người so đo tính toán chi li, nhếch miệng cười hô: “Vậy ta gọi ngươi một tiếng Lê tỷ tỷ.”  
“Trên đời này ra đã mất đi một người thân, có thể có một đệ đệ như ngươi là một chuyện tốt.” Lê Nặc nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.