Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1771:




Lúc này Giản Hóa Phàm thực sự rất buồn bực muốn hộc máu, không kịp nghĩ nhiều, lần thứ hai thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, duỗi tay chụp vào vẩy cá.  
“Bốp!”  
Sau một kích, vẩy cá lao nhanh đến bị ông ta dùng đại giới thiêu đốt tinh huyết đánh bay.  
Nhưng ngay sau đó Giản Hóa Phàm lại trừng to mắt.  
Hình người dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, Dương Bách Xuyên dùng một kiếm đâm xuyên qua đan điền của ông ta, chân khí cường đại đánh vỡ nát đan điền của ông ta và toàn bộ ngũ tạng lục phủ.  
“Ngươi…” Giản Hóa Phàm còn định nói thêm gì đó, nhưng lại không còn hơi để nói.  
Advertisement
“Ngươi có thể chết rồi.”  
“A!” Giản Hóa Phàm kêu la thảm thiết.  
Dương Bách Xuyên lạnh lùng giơ một quyền trực tiếp đánh nát đầu của Giản Hóa Phàm, phá hủy đan điền và thần hồn của ông ta.  
Đến lúc này, Nguyên Anh trung kỳ Giản Hóa Phàm - chết.  
Người đứng xem cuộc chiến nhìn thấy Giản Hóa Phàm bị một quyền của Giản Hóa Phàm đáng nát đầu, cả người chấn động.  
Advertisement
Lúc này Dương Bách Xuyên không có tâm tư để ý đến, quay đầu đặt ánh mặt lên trên người Phương mắt to và Thường Bộ Tể.  
Hơn nữa chưa đến mười phút hắn đã chém giết Giản Hóa Phàm, cao thủ quyết đấu thường được tính bằng hô hấp. Hôm nay, lúc giết chết Giản Hóa Phàm có thêm thần hồn của sư phụ vào lĩnh vực, nhưng hắn cũng dựa vào thực lực của bản thân để chém giết cũng coi như tu vi của Dương Bách Xuyên không tệ.  
Ba lão bất tử, bây giờ còn lại hai người, hai con rối đen trắng cũng không phải ăn chay, thực lực đạt đến Kim Đan đại viên mãn. Mặc dù bị Phương mắt to của Vô Ảnh Tông và Thường Bộ Tể của phái Thanh Dương áp chế gắt gao, nhưng lại thắng ở chỗ thân thể của con rối rất cường hã, bị đánh gục rất nhanh có thể bò dậy chiến đấu, cũng coi như khó chơi.  
Dương Bách Xuyên giải quyết xong Giản Hóa Phàm, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, dưới chân di chuyển hướng về phía Phương mắt to, đồng thời thần hồn thao tác con rối trắng từ bỏ Thường Bộ Tể, xoay người tấn công Phương mắt to.  
Dương Bách Xuyên chuẩn bị xử lý Phương mắt to.  
Có hai con rối hạn chế lẫn nhau, hơn nữa hắn ra tay, nắm chắc có thể xử lý được Phương mắt to trong một chiêu.  
Mặc kệ là Phương mắt to hay Thường Bộ Tể, hơi thở của hai người đều không cường đại hơn Giản Hóa Phàm, cùng là cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng cũng có sự phân chia mạnh yếu.  
Hơn nữa có con rối đen trắng trợ giúp, ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, Phương mắt to chính là người chết.  
Lúc trước hắn đã thề, nếu có thể đi ra từ trong hố to, chắc chắn sẽ nghiền nát xương của ba người này thành tro.  
Chém giết Giản Hóa Phàm đã nhả được một ngụm ác khí.  
Còn lại Phương mắt to và Thường Bộ Tể không đáng lo.  
Dùng ý niệm thao tác hai con rối tấn công Phương mắt to, Phương mắt to hừ lạnh, không để hai con rối vào mắt, rốt cuộc từ hơi thở, cảm nhận được thực lực của hai con rối chỉ đến Kim Đan đại viên mãn.  
Phương mắt to chém ra một đao về phía hai con rối.  
“Ầm đùng!”  
Uy lực một đao trực tiếp chém bổ vào trên người hai con rối.  
Điều làm Phương mắt to buồn bực là thân thể của hai con rối có thể sánh ngang với linh khí, đừng nói vết thương, một khe hở cũng không có.  
Đúng lúc này, Phương mắt to kinh hoàng cảm giác được nguy hiểm, cũng thấy được Dương Bách Xuyên cầm kiếm đâm về phía ông ta. Phương mắt to biết mình bị lừa, hai con rối chỉ đánh giả, chân chính muốn mạng là một kiếm này của Dương Bách Xuyên.  
Hiểu, nhưng đã chậm.  
“Phụt!”  
“Ngươi…” Phương mắt to trừng to mắt, đôi mắt vốn to lúc này lại trừng to hơn như mắt trâu, vẻ mặt không thể tin tưởng.  
“Ngươi có thể chết rồi.”  
Một kiếm của Dương Bách Xuyên đâm xuyên qua đầu của Phương mắt to, dứt lời, trực tiếp đập nát đan điền của ông ta, Nguyên Anh cũng không thể trốn.  
“Làm càn.”  
Lúc này đã không có con rối làm phiền, Thường Bộ Tể nhìn Dương Bách Xuyên giết chết Phương mắt to, gầm to, cầm pháp khí đâm thẳng về phía Dương Bách Xuyên.  
“Lão già, giờ đến lượt ngươi.”  
Dương Bách Xuyên không thèm quay đầu lại, trở tay vung kiếm chống đỡ. Ở trong phạm vi lĩnh vực, không cần dùng mắt thường cũng có thể cảm nhận được một kiếm của Thường Bộ Tể.  
“Keng!”  
Một kiếm của Dương Bách Xuyên va chạm với một kiếm của Thường Bộ Tể, hai người cùng lùi ra sau.  
Lúc này trong lòng của Thường Bộ Tể sóng cuộn biển gầm, ông ta trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên giết hại hai cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.  
Nếu nói lúc chém giết Giản Hóa Phàm còn có vài phần vận khí, Thường Bộ Tể còn không nghĩ nhiều.  
Nhưng ngay sau đó nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng một quyền đánh nát Phương mắt to, trở tay dùng kiếm đỡ lấy đòn tấn công của ông ta, trong lòng của Thường Bộ Tể không bình tĩnh.  
Bởi vì ông ta cảm nhận được uy lực trong một kiếm của Dương Bách Xuyên, vậy mà có thể ngang bằng với một Nguyên Anh trung kỳ như ông ta, Thường Bộ Tể sinh ra sợ hãi.  
Ngay từ đầu đám người bọn họ đều không nhìn ra được con rối đen trắng của Dương Bách Xuyên là con rối, chỉ cảm giác được quái dị mà thôi.  
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn thấy trong mắt của Thường Bộ Tể hiện lên một tia sợ hãi, nở nụ cười nhẹ. Hắn biết khí thế của Thường Bộ Tể đã yếu đi, giết ông ta chỉ là vấn đề thời gian.  
Dương Bách Xuyên trở tay vận chuyển chân khí lên kiếm Đồ Long, đồng thời một đạo lôi điện vờn quanh thân kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.