Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1759:




Bản thể tiến vào hồ Càn Khôn, hồ Càn Khôn sẽ thoát ly khỏi thân thể, do đó lộ ra bên ngoài, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, cũng là lý do dù Dương Bách Xuyên bị đuổi giết cũng không dám tùy tiện sử dụng hồ Càn Khôn.  
Cũng may lúc này đối mặt với hai con rối không có ý thức, tạm thời không cần lo lắng bị phát hiện bí mật hồ Càn Khôn.
Nhìn con rối đen trắng không tìm thấy chính mình, lại đứng lại bên cạnh tế đàn, Dương Bách Xuyên cũng thu hồi linh thức.  
Rất nhanh vết thương trên mông đã được nước Sinh Mệnh chữa trị lại như ban đầu, nhưng đối với Dương Bách Xuyên đây chính là sỉ nhục.  
Advertisement
Không nghĩ đến sẽ có ngày hắn bị hai con rối không có ý thức bức ép đến chật vật như vậy, trên mông còn ăn một thương, nghĩ lại cũng cảm thấy mất mặt.  
“Không được, ta cũng không tin không thu thập được hai con rối, một người sống sờ sờ còn có thể bị một vật chết chèn ép nghẹn chết được chắc.”  
Nói thầm một lúc, Dương Bách Xuyên bắt đầu nghĩ cách.  
Advertisement
“Sư phụ, con rối có nhược điểm gì không?” Dương Bách Xuyên biết sư phụ ở một nơi khác trong hồ Càn Khôn, mặc dù không nhìn thấy ông ấy, nhưng thầy trò có hồ Càn Khôn làm môi giới nên có thể nói chuyện trao đổi. Gừng càng già càng cay, hỏi sư phụ chắc chắn không sai.  
“Ha ha, tiểu tử thối, lúc này mới nhớ đến hỏi nhược điểm của con rối? Quả nhiên ăn một thương dài trí tuệ, cũng không tệ, ha ha ~” Vân Thiên Tà cười to, vui sướng khi người gặp họa.  
“Sư phụ già, CMN suýt chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, người còn cười?” Dương Bách Xuyên tức giận nói.  
“Nếu không thì sao? Con bảo vi sư nên khóc hả?”  
“Người…”  
“Được rồi, không đùa nữa, bây giờ ta nói cho con, nhược điểm của con rối rất rõ ràng, chính là khắc văn trên ngực. Trên ngực con rối có trận pháp khắc văn, chính là nơi chứa đựng linh thạch, con chỉ cần đâm một đòn vào ngực con rối, năng lượng trên cơ thể chúng sẽ bị phóng thích gần như không còn, xong việc sẽ trở thành người của con.”  
“Là con rối.”  
“Mặc kệ là người hay rối, dù sao đầu tiên con phái trấn áp được bọn họ, trận pháp khắc văn trên người bọn họ sắp hao hết năng lượng, con còn không trị được, vậy nhân lúc còn sớm về nhà làm ruộng đi.”  
“Sư phụ già, người xem thường con? Chờ xem~”  
Dương Bách Xuyên bị sư phụ coi khinh rất khó chịu, hắn biết sư phụ đã nói rõ cả nhược điểm của con rối ra rồi mà còn không trị được, vậy thì thật sự quá phế.  
Mặc dù đã biết được nhược điểm của con rối, nhưng biết là biết, còn việc đến gần lại không đơn giản, lúc này chính là lúc kiểm tra thực lực.  
Mặc dù bây giờ nấp trong hồ Càn Khôn là một ưu thế lớn, hắn hoàn toàn có thể xuất hiện đột ngột để đánh lén. Nếu nắm chắc, có thể bắt được một trong hai con rối trong một lần.  
Trải qua lần vật lộn lúc trước, hắn tin tưởng năng lượng của hai con rối đã hao phí một chút, chắc chắn thực lực cũng sẽ yếu đi theo, bây giờ chính là cơ hội của hắn.  
Trong lúc đấu võ mồm với sư phụ, Dương Bách Xuyên cũng tranh thủ khôi phục pháp lực, hắn phải dùng trạng thái tinh thần đỉnh cao nhất nghênh đón trận chiến kế tiếp.  
Loại chuyện như đánh lén cũng chỉ có thể dùng một lần, nhiều nhất cũng chỉ có thể trấn áp được một con rối, cơ hội rất không dễ dàng, vì vậy Dương Bách Xuyên không dám lơ là.  
Vết thương được nước Sinh Mệnh khôi phục chữa trị, Dương Bách Xuyên trực tiếp nuốt một quả linh đào vào phục hồi chân khí. Mặc dù bây giờ linh đào không còn quá nhiều tác dụng trong việc tăng lên tu vi, nhưng lại có tác dụng to lớn trong việc bổ sung chân khí bị tiêu hao.  
Sau khi nuốt một quả linh đào, rất nhanh lượng chân khí bị tiêu hao lúc trước nhanh chóng được bổ sung, trạng thái tinh thần khôi phục lại đỉnh cao.  
Tiếp theo Dương Bách Xuyên chuẩn bị lao ra, tay trái xuất hiện kiếm Đồ Long, thúc giục chân khí đến mức cao nhất, cũng điều động kiếm khí Huyền Hoàng, thần thông Thủ Cốt trên tay phải tùy thời được phát động. Lần này hắn không mong có thể đánh gục được cả hai con rối, chỉ cần đánh gục một trong hai là được, một cái còn lại sẽ không còn đáng lo nữa.  
Chuẩn bị xong xuôi, Dương Bách Xuyên động ý niệm, ngay sau đó đi ra khỏi hồ Càn Khôn.  
“Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên.”  
Ba bộ thần thông Thủ Cốt lao đến chỗ con rối đen, đồng thời tay trái cầm kiếm đâm thẳng vào ngực con rối đen.  
Dưới chân cũng vận chuyển thuật pháp thần thông, dưới sự đánh lén, con rối không có ý thức nên phản ứng chậm hơn một giây, hơn nữa Dương Bách Xuyên có ưu thế tốc độ. Chờ đến khi con rối đen hoàn toàn phản kích, ba thần thông và một kiếm của con rối của Dương Bách Xuyên đã đâm đến ngực của con rối.  
“Ầm ầm ầm ~” Ba thần thông chụp mạnh vào trên người con rối đen, phát ra tiếng động nặng nề.  
“Keng ~” Kiếm Đồ Long cũng đâm trúng một kích, ngay lập tức Dương Bách Xuyên nhìn thấy khắc văn trên ngực con rối đen ảm đạm xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.