Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1756:




Trong con đường luyện thành con rối, luyện con rối người hay con rối thú đều cần linh khí để duy trì, mà con rối người thượng thừa có thể mang theo năng lượng khởi tiên linh thạch, có tiên khí thích ứng với bất kỳ năng lượng nào, là loại hiếm thấy nhất.  
Về phần con rối trung thừa chỉ có thể thích ứng linh thạch, con rối người hạ thừa mang theo chân khí, hơn nữa thời gian và uy lực đều có hạn chế.  
Nói cách khác, hai con rối người trên tế đàn là con rối người thượng thừa, chỉ là nhìn qua năng lượng trên người bọn họ trong thời gian dài vô tận chắc là đã hao hết rồi, nếu không một đòn vừa rồi đoán chừng tiểu tử con đã chết ngay tức khắc rồi.”  
Advertisement
“Oa, lão già, có cần khoa trương vậy không? Có thể giết con ngay tức khắc sao? Vừa rồi con cảm giác thực lực của bọn họ cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ đến trung kỳ, có huyền bí như người nói không?” Dương Bách Xuyên không phục phản bác.  
Vân Thiên Tà hừ lạnh nói: “Vi sư đã nói hai con rối này là con rối thượng thừa, nói cách khác, trong cơ thể bọn họ có thể mang theo sức mạnh khởi tiên linh thạch, tuy rằng Tu Chân Giới rất hiếm có tiên linh thạch, nhưng không phải không có.  
Khôi lỗi sư có thể luyện chế ra con rối thượng thừa chắc chắn là cấp bậc tông sư, nhân vật bậc này trong tay có tiên linh thạch là chuyện rất bình thường, hai con rối ở trên núi phát ra linh khí, con cẩn thận cảm nhận thử xem, có phải khác với linh khí phát ra từ trời đất không?” Vân Thiên Tà bảo Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận.  
Nghe sư phụ nói như thế, Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận, ở cảm giác phát hiện linh khí trên người hai con rối phát ra vô cùng tinh khiết, quả thật khác với linh khí bình thường, hình như giống với khí tức của đá Căn Nguyên đào được ở hầm mỏ.  
“Quả nhiên là khác~” Dương Bách Xuyên nói xong, tiếp tục hỏi: “Lão già, ý của người là hai con rối người này trong cơ thể có tiên linh thạch? Không phải tiên linh thạch ở tiên giới mới có sao, tu giả giới làm sao có thể có?”  
“Đây cũng là điểm vi sư khó hiểu, theo lý thì thế giới này căn bản sẽ không có tiên linh thạch tồn tại, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, có lẽ thật lâu trước kia từng có tiên nhân hạ phàm nhỉ ~” Vân Thiên Tà thổn thức nói.  
“Ôi, quên đi, người nói những thứ này xa vời quá, trước mắt vẫn nên giúp con hàng phục hai con rối này đi, trước tiên con phải cứu chồn nhỏ rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên nói.  
“Tiểu tử thối, mặc dù trong cơ thể hai con rối người này có tiên linh thạch, nhưng năng lượng đã đạt tới mức dầu hết đèn cạn, đây chính là con rối người cao cấp, con đánh nhau với bọn họ để bọn họ hao hết năng lượng cuối cùng, hai con rối người này sẽ là của con.” Vân Thiên Tà nói.  
“Lão già đáng chết, con muốn cứu chồn nhỏ, chứ muốn thêm con rối làm gì chứ?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói.  
“Tiểu tử khốn khiếp, có biết ở Tu Chân Giới bây giờ con rối cao cấp như thế này vạn năm trước đã không còn khôi lỗi sư nào có thể luyện chế ra không? Chưa nói đến con rối bậc này lại xuất hiện hai cái một lúc, chỉ cần một cái xuất hiện ở Tu Giả Giới cũng có thể dẫn phát một trận gió tanh mưa máu đấy?  
Hơn nữa không chỉ vậy, con rối cao cấp bậc này chỉ có con mới có đủ linh thạch cung ứng, đồng bộ theo tu vi làm chủ nhân nó thì có thể có tác dụng xưng là phân thân của con, dưới sự khống chế của thần hồn, con có thể phát huy bao nhiêu thực lực thì bọn họ có thể phát huy phần thực lực lớn hơn nữa. Nếu có con rối này, chẳng khác nào ngày sau con có được hai phân thân tu vi đồng đẳng.  
Quan trọng là nó có thể trưởng thành theo thực lực tu vi của con. Chí bảo như thế mà tên khốn khiếp như con lại không muốn ư? Gỗ mục không chạm khắc ra được đâu.” Nói đến cuối cùng, Vân Thiên Tà mắng chửi.  
Nhưng sau khi Dương mỗ nghe hiểu, ánh mắt bắt đầu phát ra ánh sáng xanh.  
Hắn chảy nước miếng nói: “Lão già, ý của người là sau khi con luyện hóa hai con rối này, chỉ cần cung cấp đầy đủ linh thạch, dùng thần hồn khống chế là hai con rối này có thể phát huy ra thực lực cùng cấp bậc với con sao?”  
“Đó là điều đương nhiên, chỉ cần thần hồn của con đủ mạnh, có thể tìm linh thạch đẳng cấp càng cao, con rối này sẽ phát huy ra uy lực càng mạnh ~” Trong giọng nói của Vân Thiên Tà tỏ rõ ý cuối cùng con cũng nghe hiểu rồi à.  
“Được được được được, cái này được, lão già, mau giúp con bắt hai con rối người này đi.” Dương mỗ kích động nói.  
“Ha ha~” Vân Thiên Tà cười lạnh rồi nói: “Tiểu tử con đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của vi sư, vi sư không giúp được bất kỳ gì đâu, muốn đạt được hai con rối này thì con phải tự mình vật lộn với bọn họ, hoặc là con chế phục bọn họ, hoặc là hao hết năng lượng trong cơ thể bọn họ, đương nhiên sẽ đến tay.”  
“Không phải chứ, hai con rối này có thể so sánh với thực lực của Nguyên Anh trung kỳ, tuy rằng tu vi hiện tại của con đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, nhưng một lúc đối đầu với hai người vẫn không chắc chắn lắm đâu, người giúp một tay không được à?” Dương Bách Xuyên nói hết lời với sư phụ.  
“Tiểu tử khốn khiếp, thứ nhất, không phải vi sư không muốn ra tay mà là bởi vì con rối không có linh hồn, tác dụng sức mạnh thần hồn của vi sư đối với bọn họ không lớn.  
Thứ hai, là vì năng lượng trong cơ thể hai con rối này đã đến mức dầu hết đèn cạn, năng lượng của bọn họ chỉ cần chiến đấu một lần là tiêu hao một phần, thực lực sẽ yếu bớt một phần, mặc dù con rối này có thể ngang với Nguyên Anh trung kỳ, nhưng tu vi hiện tại của con vừa mới đột phá, cũng không phải không có sức đánh trả.  
Vật lộn với bọn họ cũng có thể giúp ích cho việc mài giũa kinh nghiệm chiến đấu của con, con sợ cái gì chứ? Còn có một điểm cuối cùng, trong ý thức của hai con rối này chắc là chỉ canh giữ quan tài kia, không thể rời khỏi tế đàn, cho nên vừa rồi mới không đuổi theo giết con. Đã vậy thì con có thể lợi dụng lợi thế này để đánh nhau với bọn họ, đánh không lại thì nhanh chóng nhảy ra khỏi tế đàn, không phải là có thể làm hao hết năng lượng của con rối rồi sao?”  
Giọng điệu của Vân Thiên Tà nói với Dương Bách Xuyên như có ý con rất ngu xuẩn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.