*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khi đến nơi ta mới nói cho ngươi vị trí của con chồn. Còn chuyện đuổi giết, à không, hẳn là đuổi bắt mới đúng, nếu giết thì mất tác dụng. Những người đó đuổi bắt chồn Tầm Bảo vì muốn khống chế nó đi tìm bảo vật, đây mới là mục đích. Chết rồi thì đâu còn giá trị đúng không?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con chồn kia rất mạnh. Nghe đồn dạo trước nó đã tiến hóa sau khi ăn một cây linh dược vạn năm, mấy ngày nay chạy vào trong núi La Phù lại càng như cá gặp nước. Núi La Phù là đạo tràng của đại năng thượng cổ, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, đối với con chồn thì chẳng khác gì đi vào vườn sau nhà mình.
Nghe nói mấy ngày nay con chồn lại tiến hóa, chắc chắn là nó đã tìm được và sử dụng linh vật trời đất ở núi La Phù, cũng chính vì thế nó mới có thể trốn thoát khỏi tay rất nhiều cao thủ Nguyên Anh hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải như vậy thì nó đã bị bắt từ lâu rồi. Mấy người trong hình chiếu mà ta cho ngươi xem đều là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, có mấy người còn xuất thân từ tông môn lớn, kẻ dẫn đầu là trưởng lão của Âm Dương Tông.
May mà hiện tại cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ vẫn chưa xuất hiện, không thì con chồn kia đã bị bắt từ lâu rồi, làm gì đến lượt chúng ta kiếm hời đúng không?"
Tên béo nói liến thoắng một tràng, Dương Bách Xuyên nghe mà hồi hộp, vừa vui vừa lo cho con chồn.
Vui vì con chồn đã tiến hóa trưởng thành, lo vì con chồn bị thương.
Lúc này, tên béo lại nói tiếp: "Huynh đệ à, ta nói cả nửa ngày rồi, ngươi có đồng ý chung nhóm với ta không?"
"Đồng ý!" Sao Dương Bách Xuyên lại không đồng ý chứ, bây giờ hắn chỉ muốn đi cùng tên béo tìm được con chồn càng sớm càng tốt.
"Được, từ giờ trở đi chúng ta là huynh đệ. Ta là Từ Vĩ, ngươi tên gì?" Tên béo tự xưng là Từ Vĩ rất nhiệt tình, không hề khách sáo, trong lúc nói chuyện hắn ta còn định khoác cánh tay lên vai Dương Bách Xuyên, nhưng bị Dương Bách Xuyên né tránh.
"Ta là Dương Bách Xuyên."
Từ Vĩ cũng không lúng túng, buông tay nói: "Thì ra là Dương huynh đệ, sau này Từ ca châu Trung Sơn sẽ bảo vệ ngươi." Giọng điệu rất hùng hồn.
Nếu là bình thường, Dương Bách Xuyên còn có hứng thú dò hỏi lai lịch của Từ Vĩ, nhưng bây giờ mọi tâm tư của hắn đều đổ dồn vào sự an nguy của con chồn Hương Hương, làm gì còn tâm trạng dò hỏi. Hắn xã giao với Từ Vĩ vài câu, sau đó cất lời: "À thì... Từ huynh này, bây giờ chúng ta xuất phát phải không? Chẳng may đến muộn bị người ta đến trước nẫng mất thì tiếc lắm."
"Đúng đúng đúng, huynh đệ nói rất đúng, chúng ta đi ngay thôi." Từ Vĩ như sực tỉnh khỏi cơn mơ.
Dương Bách Xuyên nhảy lên lưng yêu vương Tiểu Bạch rồi nói với Từ Vĩ: "Từ huynh dẫn đường đi!"
Từ Vĩ nhìn tọa kỵ Tiểu Bạch của Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt ước ao, sau đó nhún người bay lên. Hắn ta là cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ, tuy không bay nhanh bằng yêu vương Tiểu Bạch nhưng cũng không chậm.
Hắn ta vừa bay vừa nói với Dương Bách Xuyên: "Dương huynh đệ, chúng ta đang ở rìa núi La Phù, còn có thể phi hành trên không. Nhưng sau khi tiến vào khu vực bên trong núi La Phù thì phải cẩn thận, không trung cách mặt đất ba mươi mét toàn là chướng khí ăn mòn chân khí, ngay cả cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám tùy tiện chàm vào khí độc..."
Hai người vừa phi hành vừa trò chuyện, Từ Vĩ nói cho Dương Bách Xuyên một số tình huống trong núi La Phù.
Theo lời Từ Vĩ, toàn bộ núi La Phù rất lớn, thật ra nó không phải một ngọn núi mà là một dãy núi kéo dài vạn dặm theo hướng bắc - nam.
Phía nam dài năm nghìn dặm thuộc khu vực bên ngoài, phía bắc dài năm nghìn dặm thuộc khu vực bên trong, chiều rộng không đồng đều, có chỗ rộng hơn nghìn dặm, có chỗ chỉ vài trăm thước.
Cả núi La Phù là một dãy núi lớn được tạo thành từ vô số ngọn núi nối liền.
Bên trong đầy rẫy nguy hiểm, chỉ tính những nguy hiểm Từ Vĩ biết cũng không dưới mấy chục loại, phần lớn mấy chục loại này nằm ở khu vực bên ngoài, còn khu vực bên trong thì nơi nào cũng có nguy hiểm.
Tuy nói tu vi dưới cảnh giới Nguyên Anh rất khó sống sót trong khu vực bên trong, nhưng Dương Bách Xuyên có yêu cầm cấp bốn, hơn nữa hắn có thể tự bảo vệ bản thân. Thường thì người đi vào khu vực bên trong mạo hiểm tìm kiếm cơ duyên đều có tu vi cảnh giới Nguyên Anh.
Chỉ có một số đệ tử cảnh giới Kim Đan của gia tộc lớn tiến vào khu vực bên trong để rèn luyện dưới sự bảo vệ của trưởng bối.
Bên trong núi La Phù có vô số thiên tài địa bảo, đầy rẫy nguy hiểm cùng cơ duyên lớn, là một nơi rèn luyện tuyệt vời.
Ở trong này chín tháng, cho dù không lấy được thiên tài địa bảo gì, chỉ cần tu luyện hàng ngày thì tu vi cũng tiến triển.
Đường đi gian nan, nhưng Từ Vĩ nói không có vấn đề gì, con đường hắn đi khá an toàn.
Trong núi La Phù không phân biệt ngày đêm, chân trời mờ mịt, cho dù phi hành cũng chỉ có thể đi men theo thế núi.
Sau khi bay năm nghìn dặm, mất khoảng mười tiếng, Từ Vĩ mới nghiêm túc nói: "Dương huynh đệ nhìn kìa, mây mù bên kia là khí độc đấy. Chúng ta phải bay sát mặt đất, đừng vượt quá ba mươi mét, nếu không sẽ bị khí độc xâm nhập."
"Vâng." Dương Bách Xuyên gật đầu đáp lời, ra hiệu cho yêu vương Tiểu Bạch hạ thấp xuống. Thật ra hắn đã nhìn thấy sương mù trong tầm mắt nên bay rất thấp. Khí độc nhìn giống mây mù, nếu Từ Vĩ không nói thì hắn không nghĩ đó là khí độc.
Vị trí hiện tại là giao giới giữa bên trong và bên ngoài núi La Phù. Theo lời Từ Vĩ thì con chồn ở cách chỗ này không xa.
Sau khi bị thương, con chồn trốn trong một núi đá kỳ lạ, là một khe nứt.
Từ Vĩ nói hắn biết một số thuật truy tìm yêu thú nên mới tìm thấy nơi ẩn nấp của con chồn, nhưng điều khiến hắn nhức đầu là trên ngọn núi con chồn ẩn nấp có một cặp đại bàng khổng lồ hung dữ, cực kỳ khó đối phó, vì vậy một mình hắn ta không làm được gì, nhưng cũng không muốn đi tìm nhóm người đuổi bắt con chồn.