Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1742:




Có thể khẳng định nơi đây quả thật là một thế giới khác.  
Tên béo kia đã bay xa vài trăm thước, Dương Bách Xuyên chẳng màng hoàn cảnh xung quanh, vội vàng hô to: "Vị đạo hữu phía trước xin dừng bước!"  
Hắn vừa nói vừa giục yêu vương Tiểu Bạch bay đến. Tên béo kia cũng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Dương Bách Xuyên.  
"Đạo hữu tìm ta là muốn chung nhóm với ta sao?" Tên béo vui mừng hỏi. Hắn ta híp mắt quan sát yêu vương Tiểu Bạch, không ngờ nó lại là yêu cầm cấp bốn tương đương Nguyên Anh, tức thì mừng như nhặt được vàng.  
"Đúng vậy. Mặc dù tu vi của ta hơi thấp, nhưng yêu cầm của ta có thực lực tương đương Nguyên Anh sơ kỳ. Không biết đạo hữu thấy sao?" Dương Bách Xuyên nhìn tên béo và hỏi.  
"Phù hợp, phù hợp, ta cầu còn không được. Đạo hữu à, ngươi tinh mắt đấy, chung nhóm với ta thì ngươi kiếm bộn luôn! Yên tâm đi, ta ăn thịt tuyệt đối không bắt ngươi uống canh, chúng ta hợp tác nhất định có thể bắt được con chồn Tầm Bảo kia, đến lúc đó có thể phát tài rồi, ha ha ha!" Tên béo nói đến chữ cuối cùng, không nhịn được cất tiếng cười to, mắt híp thành đường chỉ, Dương Bách Xuyên muốn quan sát ánh mắt hắn cũng không được.  
"Tạm gác lại vấn đề phát tài hay không phát tài, hợp tác hay không hợp tác. Ta chỉ hỏi một câu, ngươi đã gặp con chồn Tầm Bảo kia chưa?" Hỏi xong Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm tên béo, chờ đợi đáp án.
Tên béo trợn mắt nói: "Đương nhiên là ta gặp rồi, tận mắt nhìn thấy luôn. Những gì ta nói ở ngoài cửa đều là thật, tuyệt đối không nói dối. Con chồn kia bị mấy cao thủ Nguyên Anh trung kỳ đánh trọng thương, nhưng vẫn trốn thoát. Nếu không phải ta có bí pháp truy tìm linh thú thì thật sự không tìm được.  
Hiện tại con chồn kia trốn ở một nơi hiểm yếu bên trong La Phù, chỉ có ta biết chỗ đó. Huynh đệ à, ngươi đi cùng ta coi như đi theo đúng người rồi đó, chúng ta bắt được con chồn kia sẽ phát tài!"  
Tên béo nói đến cuối câu, hai mắt lấp lánh như ánh sao, dáng vẻ mê tiền.  
Dương Bách Xuyên không thể phân biệt được hắn ta nói thật hay nói dối.  
Nhưng hắn có thể hỏi ngoại hình của con chồn, hắn có thể nhận ra ngoại hình của nó.  
Người tu chân cấp bậc Nguyên Anh có thần hồn mạnh mẽ, chiếu hình ảnh chỉ là chuyện nhỏ, nếu tên béo từng nhìn thấy con chồn thì có thể dùng sức mạnh thần hồn để chiếu ra hình ảnh.  
Hắn bình tĩnh hỏi tên béo: "Đạo hữu có thể dùng thần hồn chiếu hình ảnh của chồn Tầm Bảo cho ta xem không?"  
Tên béo sửng sốt: "Ngươi vẫn không tin ta à? Được được được, cho ngươi xem vậy, kẻo ngươi lại cho rằng ta lừa ngươi."  
Dứt lời tên béo vung tay lên, toàn thân lập tức phát ra ánh sáng, sau đó hắn ta tạo ra một tấm gương hình tròn, hình ảnh trở nên rõ nét.  
Khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy hình chiếu, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã khẳng định đây đúng là con chồn Hương Hương nhà mình. Trong hình chiếu, khắp người con chồn đầy vết máu, lông bết lại. Nó chạy thục mạng trong rừng, phía sau có mấy bóng người đang đuổi theo, thỉnh thoảng lại tấn công nó.  
Ngẫu nhiên đòn tấn công của bọn họ sẽ đánh trúng con chồn làm nó mắng ầm lên, nhưng vẫn chạy trốn.  
Hình ảnh đến đây thì biến mất, hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, hai tay siết chặt, trái tim như thắt lại.  
Hắn nhớ kỹ mấy gương mặt trong hình chiếu, toàn thân tỏa sát khí ngùn ngụt.  
Trong lòng Dương Bách Xuyên, địa vị của con chồn Hương Hương không thể thay thế. Nó đi theo Dương Bách Xuyên từ lúc hắn tu chân Luyện Khí, mang đến cho hắn niềm vui tiếng cười, cũng từng cứu mạng hắn. Dáng vẻ đáng yêu của nó khiến em gái Dương San San và tất cả mọi người yêu thích. Dương Bách Xuyên không coi nó là thú cưng, mà là một thành viên trong gia đình.  
Dù là trên tế đàn đài sen ở bí địa Trường Bạch, con chồn vẫn xả thân cứu hắn. Còn hắn thì sao?  
Đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm thấy nó, hiện tại lại trơ mắt nhìn nó bị người ta đuổi giết.  
Lúc này, đáy lòng Dương Bách Xuyên đang rỉ máu.  
Nếu có thể, dù phải liều mạng hắn cũng muốn giết sạch đám người đuổi giết con chồn.  
Hắn không kìm được run rẩy cả người.  
Tên béo lên tiếng: "Ngươi nhìn đi, ta không lừa ngươi đúng không? Đây là hình ảnh ta tận mắt nhìn thấy, lần này ngươi tin ta chưa?"  
"Ừm, tin rồi." Dương Bách Xuyên khàn giọng trả lời. Hắn biết hình chiếu thần hồn được chuyển đổi từ hình ảnh trong trí nhớ, không thể giả được, vì vậy tên béo không nói dối.  
"Tin thì tốt. Huynh đệ à, sắc mặt ngươi nhợt nhạt thế, ngươi bị làm sao vậy?" Tự dưng tên béo phát hiện sắc mặt Dương Bách Xuyên cực kỳ tệ, bèn lên tiếng hỏi.  
"Ta không sao, chắc là lần đầu tiên vào núi La Phù nên không quen. À phải rồi, con chồn kia đang ở đâu? Những người đuổi giết nó là ai?" Dương Bách Xuyên nói lảng sang chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.