Giọng nói của yêu vương Tiểu Bạch từ bên ngoài vọng vào.
Diệp Vô Tâm vốn đang mơ màng, nghe thấy giọng nói của yêu vương Tiểu Bạch, nàng như có tật giật mình, chim sợ cành cong, lập tức bật dậy nhảy xuống giường.
Dương Bách Xuyên nổi giận, hận không thể ra ngoài nhổ sạch lông của yêu vương Tiểu Bạch.
Phá hỏng chuyện tốt của ông đây!
Diệp Vô Tâm sửa sang lại bản thân, đỏ mặt ấp úng nói: "Mau... ra ngoài thôi!"
Dứt lời nàng liền chạy ra ngoài.
Tên họ Dương nào đó khóc không ra nước mắt. Hắn hít sâu một hơi, sau đó vận chuyển công pháp, điều tức chân khí bùng nổ trong cơ thể rồi mới xuống giường, thu mọi thứ vào bình Càn Khôn, chuẩn bị xuất phát.
Yêu vương Tiểu Bạch thấy Dương Bách Xuyên mặt nhăn mày nhó, bèn dè dặt hỏi: "Chủ nhân, bây giờ chúng ta xuất phát luôn sao?"
Advertisement
"Xuất phát!" Tên họ Dương nào đó gắt lên, dọa yêu vương Tiểu Bạch sợ rụt cổ. Nó muốn nịnh nọt nên mới nhắc nhở chủ nhân lên đường lúc hừng đông, bởi vì tối qua chủ nhân từng nói phải đi sớm. Là yêu thú của chủ nhân, yêu vương Tiểu Bạch cảm thấy đây là nghĩa vụ của mình, nhưng hình như kết quả lại là chọc giận chủ nhân.
Nó cẩn thận suy nghĩ, hình như chủ mẫu đại nhân cũng hơi bất thường, cả hai người đều kỳ lạ.
Yêu vương Tiểu Bạch thầm nhủ lúc này mình không nên nói chuyện, nó cảm thấy rõ hiện tại chủ nhân rất gắt gỏng, chưa biết chừng mình sẽ bị đánh.
Tên họ Dương nào đó nhìn ánh mắt vô tội của yêu vương Tiểu Bạch, vốn định đánh tên này một trận tơi bời, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn nhịn lại. Một con yêu cầm không thể hiểu được tình yêu của con người.
Dương Bách Xuyên thở dài, nhảy lên lưng yêu vương Tiểu Bạch. Lúc này hắn nhìn Diệp Vô Tâm rửa mặt bên hồ nước, nhớ lại chuyện vừa rồi, tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Trên bờ hồ, Diệp Vô Tâm lẩm bẩm: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp! Sao tim mình đập nhanh thế nhỉ, lẽ nào đây là tình yêu?"
"Diệp đại tiểu thư ơi, đi thôi!"
Lúc này tiếng gọi của Dương Bách Xuyên vọng tới, trái tim Diệp Vô Tâm run lên, sau đó nàng giậm chân nói thầm: "Đồ khốn khiếp hại đạo tâm của mình bất ổn. Nếu ngươi dám bắt nạt ta, bản cô nương sẽ không tha cho ngươi."
Diệp Vô Tâm vừa lẩm bẩm vừa bay lên, sau đó đáp xuống lưng của yêu vương Tiểu Bạch.
"Gừ!"
Yêu vương Tiểu Bạch thét dài, bay lên trời vọt thẳng vào mây xanh như một tia chớp xé trời, bay về phía trấn Biên Giới.
Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đứng trên lưng yêu vương Tiểu Bạch, quần áo bay phần phật, nhìn từ xa tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
Hai người đều không nói gì, nhưng vô hình trung có thể cảm nhận được hai con tim đã xích lại gần nhau.
Tốc độ của yêu vương Tiểu Bạch không hề chậm hơn thuyền phi hành, thậm chí còn nhanh hơn một bậc. Nó giang cánh xuyên qua đám mây, ngao du chân trời, rất vững vàng ổn định, thể hiện xuất sắc thiên phú của Phong Lôi Điểu.
Thiên phú vốn là Phong Lôi, sức gió thể hiện tốc độ, sức mạnh lôi điện dùng để tấn công. Đặc biệt là yêu cầm biến dị như Tiểu Bạch có sức mạnh thiên phú mạnh hơn Phong Lôi Điểu bình thường không biết bao nhiêu lần.
Theo lời Diệp Vô Tâm thì trấn Biên Giới cách bốn nghìn dặm, đi nửa ngày là tới nơi.
Sau khi tới trấn Biên Giới, Diệp Vô Tâm dùng bùa truyền tin báo cho đám Tiểu Trúc chờ ở ngoài thành, không cần vào thành.
Dù sao cũng chỉ có một nghìn dặm là đến núi La Phù, bọn họ quyết định đến thẳng đó.
Đương nhiên đây là quyết định của Dương Bách Xuyên. Hắn lo lắng cho con chồn, đến đó sớm thì hắn mới tạm yên tâm.
Với tính tình của Diệp Vô Tâm, vốn dĩ nàng không quan tâm tới đề nghị của Dương Bách Xuyên. Nhưng sau khi hắn nói ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đồng ý.
Trấn Biên Giới chỉ là một trấn nhỏ, không cần thiết phải tiến vào.
Không lâu sau, sáu hộ vệ nhóm Tiểu Trúc và luyện khí sư Diệp Ninh có mặt.
Sau khi trông thấy yêu vương Tiểu Bạch bên cạnh Diệp Vô Tâm và Dương Bách Xuyên, mấy người đều lộ vẻ căng thẳng.
"Đừng căng thẳng, yêu vương biến dị đã thần phục Dương Bách Xuyên." Diệp Vô Tâm thuận miệng giải thích một câu.
Nàng vừa dứt lời, mấy người đều nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Đây là kết quả bọn họ không ngờ tới. Vả lại, bọn họ hơi khó chịu khi thấy tiểu thư nhà mình đứng chung với Dương Bách Xuyên.
"Gừ!" Yêu vương Tiểu Bạch khẽ gầm lên với mấy người Tiểu Trúc, tựa như đang khiêu khích.
Dương Bách Xuyên vỗ đầu nó: "Yên tĩnh nào, đừng vênh váo!"